Xuyên Thành Ba Của Nam Phụ

Chương 30: Cô giáo Dương Nhị Nha phần 1 (TG1)

Hôm nay, tâm tình Cố Hi cực kỳ tốt.

Chỉ trong một buổi sáng, cậu đã thu hoạch được không ít đồ tốt rồi. Nào là gà rừng, 3 cân nấm hương, 4 cân mộc nhĩ, tất cả đều bị cậu hái sạch.

Sau một lúc loay hoay hái nấm, xác nhận không còn mộc nhĩ và nấm hương để hái nữa, cậu mới hài lòng mà ngân nga trở về tìm con trai mình.

“Chiều nay em đi hái nấm

Về em nấu với gà rưng.

Làm sao cho nấm kha khá

Em về nấu cho nó ngon.....”

Đi được một nửa đoạn đường, Cố Hi bỗng chốc khựng người lại. Cậu đường đường là thiếu gia nhà họ Cố, là một công tử nhà quyền quý. Từ khi nào lại dễ dàng cảm thấy thỏa mãn trước những lương thực hoang dã? Còn thấy hài lòng khi có được chúng?

Đôi tay cậu chỉ được dùng để làm các thí nghiệm nghiên cứu và cầm dao phẫu thuật, làm sao lại quen tay đi cắt cổ gà?

Trong lúc Cố Hi đang thất thần thì Tiểu Thành Đồ đi tới, nhóc cõng cái sọt nhỏ trên lưng, to giọng gọi Cố Hi.

“Ba, Ba đang ở đâu vậy?”

Hoá ra bạn nhỏ nào đó chờ mãi không thấy ba trở về nên đã lo lắng đi tìm.

Nghe thấy con trai đang gọi mình, Cố Hi liền hồi thần, ứng tiếng với cậu nhóc: “Đây, ở đây.”

Cố Hi bước nhanh tới chỗ cậu nhóc, bên cậu bé còn có 2 anh bạn nhỏ Song Đản: “Con hái rau dại xong rồi à?”

“Dạ, anh Cẩu Đản đã cắt xong 2 sọt cỏ, còn anh Miêu Đản thì cũng đào giun xong rồi. Ba, ba đã đi đâu vậy? Con đi tìm mà không thấy ba đâu cả.”

“Ba đi hái ít quả dâu dại cho con, nhưng không ngờ, thời gian lại trôi nhanh như vậy. Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”

“Chú Quốc, hôm nay chú có thu hoạch được gì không?” Lý Cẩu Đản ân cần hỏi.

Theo sau là Lý Miêu Đản, đôi mắt cũng đầy mong chờ mà nhìn cậu.

Cố Hi mỉm cười nói: “Có, về thôi. Trưa nay chú mời mấy đứa ăn cơm!”

“Thật tốt quá.”

“Chú Quốc, chú lợi hại quá. Đồ ăn kì này có ngon so với hạt dẻ đợt trước không chú?”

“Bí mật, không nói cho mấy đứa biết. Cố chờ đến trưa đi há.” Cố Hi ra vẻ thần thần bí bí nói. Khiến cả bọn đều tò mò không thôi, đôi mắt ngơ ngác nhìn nhau.

Trên đường trở về, đứa nào cũng hào hứng, mặt đầy mong chờ. Mà Cố Hi lại tiếp tục thất thần, cậu suy tính về chuyện làm cơm trưa nay.

Bây giờ đã là 9 giờ sáng, muốn mần thịt gà, cũng không biết có kịp giờ cơm hay không?

Chưa được bao lâu, bọn họ đã về đến nhà.

Vừa vào cửa, Cố Hi đã vội hỏi tư thống của mình: “Tiểu Tư, lông gà rừng xử lý sao đây?”

Ngay lập tức, tư thống cung cấp cho cậu các phương pháp xử lý lông gà nhanh và sạch.

Đầu tiên, cậu sai bảo Tiểu Thành Đồ đi nấu nước. Nấu trong vòng 10 phút, nước sôi tầm 80 độ thì đổ vào thùng gỗ. Sau đó, nhúng con gà đã bị cắt cổ vào nước sôi, chờ nước sôi ngấm vào là có thể loại bỏ lông nó một cách dễ dàng.

Tiểu Thành Đồ ngồi xem ở một bên, đôi mắt nhóc sùng bái nhìn người ba của mình. “Oa, ba bắt được gà rừng này. Ba thật là lợi hại.”

Nói rồi, cậu nhóc len lén vươn đầu lưỡi liếʍ môi vài cái. Bụng nghĩ muốn ăn gà, còn lòng thì phơi phới vì trưa nay sẽ được ăn nó.

Cố Hi ngồi vặt lông nhưng vẫn nhìn thấy biểu cảm phong phú của nhóc con này. Cậu bật cười, trả lời cậu nhóc: “Tất nhiên, ba của con mà, phải lợi hại chứ! Chờ một chút, lát nữa nhà chúng ta gà ăn.”

Tiểu Thành Đồ vừa hoan hô, vừa chăm chú nhìn ba nhóc ngồi vặt lông.

Tuy nước chỉ sôi ở 80 độ, nhưng đủ để dùng nhổ lông gà. Cậu nhổ từng nhúm áo lông trên người con gà. Còn vài chỗ vẫn cố chấp bám chặt, cậu dùng cây nhíp nhỏ gắp từng cái ra. Sau nửa tiếng miệt mài làm việc, rốt cuộc lông gà cũng bị cậu nhổ sạch sẽ.

Tiếp theo, cậu làm theo hướng dẫn của 444 bắt đầu giải phẫu con gà, dọn sạch nội tạng bên trong cơ thể nó.

Lúc làm xong thì cũng đã 10 giờ trưa. Nguyên con gà rừng bị cậu mần thịt chỉ còn nặng một cân rưỡi.

Bước kế tiếp, Cố Hi đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn: Mộc nhĩ đen, nấm hương, ít rượu trắng, tỏi, dầu thực vật. Món ăn sẽ hoàn hảo hơn nếu như có thêm cẩu kỷ, bát giác (hồi hương), khương (gừng). Tiếc là không có, cậu chỉ có thể nấu theo cách nhà có gì nấu đó.

Sau khi cho hết nguyên liệu vào cái nồi to, cậu bắt đầu hầm canh gà, hầm gần 2 tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian hầm canh, cậu liền tranh thủ làm cơm trưa. Hôm nay cậu làm món bánh lúa mạch, nguyên liệu gồm có thịt heo, đậu hủ khô, nấm mèo, trứng gà, hàng lá, bột mì.

Đầu tiên cậu cắt nguyên miếng thịt to ra thành từng lát, đem chúng cắt nhỏ tiếp để dễ băm hơn. Tiếp đó, cậu thái sợi đậu hủ khô, lại cắt nhỏ chúng thành hạt lựu li ti, cho vào tô nhỏ đựng tạm. Còn nấm mèo và hành lá, cậu cũng cắt nhỏ chúng ra, để tạm vào một cái dĩa.

Sau một lúc thái nguyên liệu, cậu đổ tất cả thịt băm, đậu hủ khô, nấm mèo, hành lá vào một cái tô lớn. Nêm nếm ít gia vị như muối, bột ngọt vào, trộn hỗn hợp lên. Rồi để qua một chỗ cho thấm gia vị.

Sao đó, cậu qua nhào bột, chuẩn bị làm vỏ bánh. Chờ có vỏ bánh rồi, cậu múc nhân thịt cho vào cái vỏ, bao tròn nó lại, cầm gậy lăn bánh lăn lên nó vài cái. Thấy mặt bánh vừa dẹp lại, còn tròn ra, cậu cho nó lên mặt chảo ít dầu.

Vừa mới vào chảo, bánh đã phát ra vài tiếng xì xèo trông rất thích tai. Chờ mặt sau bánh vàng rồi, cậu lật mặt lên, dùng cái đũa đâm thủng một lỗ ở giữa bánh, lại dùng cái phễu nhỏ cắm vào, đập trứng đổ vào cái phễu nhỏ.

Không bao lâu, trong chảo phát ra một mùi thơm ngào ngạt của bánh. Làm cậu nhóc nhỏ bên cạnh không ngừng nuốt nước miếng: “Woa, thơm quá đi.”

......

Chuẩn bị xong cơm trưa, nhà Cố Hi lại nhộn nhịp dùng cơm. Hai anh Song Đản cùng anh bạn Tiểu Thành Đồ, mỗi người vẫn như cũ, ai cũng có một chén nhỏ đầy canh gà, tay nhỏ cầm chiếc bánh vàng giòn thơm phức. Bản thân Cố Hi cũng tự múc cho mình một chén canh vừa, phần còn dư lại thì cậu cất vào quầy trữ vật của hệ thống.

Mọi buổi sáng, thường chỉ có hai cha con dùng cơm. Mà bây giờ, bàn ăn đã có thêm hai người bạn nhỏ. Bọn họ cũng tốt tính, thường giúp nhà cậu cắt cỏ heo, lại đào giun mà chỉ lấy một cục kẹo sữa làm tiền công. Mời họ thêm hai chén cơm cũng không sao. Nhiều người ăn một chút, cũng vui nhà vui cửa.

Sau thời gian ăn trưa, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi. Anh em Song Đản trở về nhà mình, trong nhà chỉ còn mỗi Cố Hi và Tiểu Thành Đồ. Ngày hôm nay, Tiểu Thành Đồ rất giỏi hái được một cân rau dại. Cố Hi thu rau xong thì bắt cậu bạn nhỏ đi ngủ trưa. Còn bản thân thì trở về phòng thu thập lại một chút đồ vật, cậu đem những món đồ đã mua ở cửa hàng bách hoá nhỏ lẻ Thượng Hải như cái chiếu, ga trải giường, chăn mền,....bày ra trên giường.

Đa số vật phẩm toàn là hàng giá rẻ, vì vậy chúng không cần bắt buộc mua bằng phiếu. Cậu nhanh tay mua cùng lúc 4 tấm chiếu, 6 bộ chăn nệm, còn có vài đôi tất, thêm mấy đôi dép lê. Cái gọi là hàng giá rẻ, chính là sản phẩm kém chất lượng, không có giấy bảo hành. Ví dụ như chiếu không được làm tỉ mỉ, chỉ sơ xài qua loa nên có độ bền kém. Hay loại chăn mền có pha lẫn ít tạp chất vải.

Cậu lấy tấm chiếu trải nó ra giường. Sau đó, lại gom hết tất cả mớ quần áo cũ trong tủ, phân loại ra một ít cất vào bao bố, một ít cậu dùng để làm cái giẻ lau.

Cầm giẻ lau trên tay, Cố Hi nhúng nó vào cái thao nước ấm, vắt ráo nước và bắt đầu công việc lau dọn căn phòng của mình. Cậu lau sơ qua khung cửa sổ, nền dưới mặt đất cùng các góc cạnh của nó. Dù chỉ là lau sơ một lần, nhưng cậu đã cảm thấy sạch sẽ hơn lúc trước rất nhiều.

Kế tiếp, cậu khiêng cái bàn cũ, tủ quần áo dọn qua phòng nhị lão. Thành ra, căn phòng trước đây của vợ chồng Lý Đại Ngưu giờ đã chất kín đồ: hai chiếc giường, hai tủ quần áo, hai cái bàn cũ.

Dựa theo cốt truyện, đầu năm 59, đôi vợ chồng Lý Ái Trung sẽ trở về cùng với đứa con trai 2 tuổi của họ. Đến lúc đó, cậu sẽ sắp xếp một nhà 3 người họ vào ở phòng của nhị lão.

Tính toán xong xuôi, Cố Hi trở lại phòng mình. Căn phòng chỉ rộng 20m², nhưng lại đủ không gian để đặt một chiếc giường và một chiếc xe đạp. Nghe căn phòng có vẻ nhỏ bé vậy thôi, chứ thực ra nó không hề nhỏ như trong tưởng tượng.

Căn phòng đó đã được xây theo dự tính của Lý Đại Ngưu, ông cố ý xây một căn phòng lớn cho Lý Ái Quốc như vậy, là để sau này cậu con út lấy vợ, có cháu trai hoặc cháu gái thì sẽ có chỗ đặt thêm một chiếc giường ở trong phòng đó.

Sửa sang lại phòng lúc sau, Cố Hi đi qua phòng bạn nhỏ nào đó còn đang làm mộng đẹp, đứa nhỏ nằm ngủ còn để lộ bụng nhỏ ra bên ngoài. Mấy ngày nay cậu tốn không ít công sức bồi bổ cho thằng bé. Mặc dù hiện giờ người không có bao thịt, nhưng ít ra vẻ dẻ cũng được hồng hào.

Cố Hi tiến đến bên giường bạn nhỏ, nhỏ giọng gọi: “ Thành Đồ.......Thành Đồ.....”

Tiểu Thành Đồ mơ màng tỉnh dậy, tay nhỏ xoa nhẹ đôi mắt, giọng nói còn chưa tỉnh ngủ khẽ hô lên một tiếng: “Ba.”

Thấy bạn nhỏ tỉnh rồi, Cố Hi lại nói tiếp: “Ừa, ba có việc phải sang nhà thôn trưởng một lát. Con còn buồn ngủ thì ra khoá cửa bên trong lại, rồi hãy ngủ tiếp. Nghe chưa?”

“Dạ, con biết rồi.”

Dặn dò bạn nhỏ xong, Cố Hi xách theo cái thúng đi qua nhà thôn trưởng. Ở bên trong có một chén canh gà rừng và 2 cân rượu trắng.

Nhà thôn trưởng cũng đã dùng cơm, giờ ông đang nghỉ ngơi trong sân viện. Thấy Cố Hi sang nhà, ông vội nói: “Ái Quốc về rồi à cháu? Vừa đúng lúc, bá bá cũng có việc muốn tìm cháu đây.”

“Vâng bác, cháu đi Thượng Hải về từ hôm qua rồi.” Vừa trả lời thôn trưởng xong, Cố Hi quay sang đưa cả thúng cho vợ thôn trưởng, “Thẩm, đây là chút tâm ý của cháu. Loại rượu này là cháu mua ở Thượng Hải, không đáng là bao, thẩm thẩm cùng bá bá đừng có mà chê cười rượu cháu nhé.”

“Ai ya, Ái Quốc à, cháu thật khách khí mà.” Vợ thôn trưởng nhận lấy, bà liếc mắt nhìn sơ qua một chút. Vậy mà trong đấy không những có rượu trắng, còn có thêm một chén canh gà. Tuy chén khá nhỏ, nhưng nó đựng đầy canh gà, bên trong nó còn có năm sáu miếng thịt. Thiện cảm trong lòng bà bất chợt lại tăng vọt lên.

“Ài, cái đứa nhỏ này, cần gì phải phun phí tiền vì ba cái này làm gì?” Thôn trưởng Lý khách sáo nói. Dù sao thì có người đàn ông nào lại không thích uống rượu ngon chứ?

Nói sao đi nữa, tiểu bối đã có lòng biếu rượu cho ông. Nếu ông còn từ chối, vậy là không nể mặt người ta rồi.

“Ái Quốc à, Chuyện mở lại trường học của thôn Lý gia ấy, Ủy Ban Huyện đã phê duyệt đồng ý rồi. Do là trường học chỉ vừa mới được mở lại, nên tạm thời chưa có hiệu trưởng. Bác định để cháu phụ trách, quản lý tất cả những vấn đề liên quan đến trường học, không biết cháu ý cháu thế nào? Cháu yên tâm, bác đã hỏi qua Ủy Ban Huyện rồi. Nếu cháu đồng ý, tiền lương sẽ được tăng lên 15 đồng, 1 phiếu cân thịt cùng 20 cân phiếu gạo. Cháu xem......”

Cố Hi không chần chừ, sảng khoái nói: “Không có vấn đề gì, cháu nghe theo sắp xếp của bác thôn trưởng.”

Thấy Cố Hi đã hoàn toàn thay đổi, hiểu chuyện hơn xưa, thôn trưởng vừa lòng mà gật đầu. Ông lại tiếp tục câu chuyện: “Tiếp theo là vấn đề về giáo viên. Lần trước cháu có nói người đã từng học tiểu học cũng có thể đến giảng dạy, cháu xem chỗ bác có đứa cháu gái, nó học năm lớp 4 đã không học nữa. Liệu có thể đi dạy được không?”

Cố Hi suy nghĩ, nói: “Nếu vậy thì cô ấy có thể vào dạy lớp học trước ban, lớp 1 cùng lớp 2. Cháu thì đến lớp 3, lớp 4, lớp 5.”

“Ừa, vậy quyết định như thế đi. Một lát nữa, bác sẽ đi thông báo cho tất cả mọi người. À, cháu gái bác sẽ đến đây vào cuối tháng 8, chính xác là ngày 31. Khi ấy, hai đứa làm quen với nhau một chút. Nó cũng không hiểu cách giảng dạy cho lắm, có gì thì cháu chỉ bảo nó thêm giúp bác.”

“Được ạ, không thành vấn đề.”