Khương Lâm Tình bước tới bậc thang, đẩy một cánh cửa màu xám ra.
Hô hấp thoáng chốc khẽ khàng hẳn. Bên trong và bên ngoài cánh cửa giống như hai thế giới.
Một hàng tre xanh cao thẳng đứng trong hành lang. Gió thổi và tiếng tre trúc nhưng thật ra lại gần với quan niệm nghệ thuật về cây cổ thụ trăm tuổi.
Không biết người đàn ông đã đi đâu.
Ngay khi Khương Lâm Tình chuẩn bị quay vào trong, điện thoại đã phát ra tiếng chuông.
Người gọi tới là Ngu Tuyết Hủy, bạn học cấp ba của Khương Lâm Tình. Cô ấy vào thẳng vấn đề ngay: “Tình Tình, biết gì chưa?”
“Hả?” Khương Lâm Tình nghe thấy giọng của chính mình vang vọng trong không trung, lập tức hạ thấp giọng xuống: “Cái gì?”
“Dương Phi Thiệp về nước rồi.”
“Ồ, cậu ấy về nước rồi à.” Khương Lâm Tình giống như đang trả lời cho có lệ.
“Mập với Phì Hùng đã gặp Dương Phi Thiệp rồi. Quả nhiên chỉ có con trai mới có thể chơi được với nhau, tớ là người thứ hai đếm từ dưới lên biết đấy. Cậu thì sao?”
“Cuối cùng...”
“Tớ tưởng…” Ngu Tuyết Hủy dừng lại, sau đó lại nói: “Mập đứng ra tổ chức tiệc tẩy trần cho cậu ấy. Cậu có tới không?”
“Tớ không biết có phải tăng ca hay không.”
“Bọn họ chốt giờ rồi tớ nói cho cậu biết sau.” Ngu Tuyết Hủy cũng nói nhỏ lại: “Tớ nói cho cậu biết trước, để cậu chuẩn bị tinh thần. Nghe Phì Hùng bảo, ừm... Lần trước khi bọn họ đi ăn, Dương Phi Thiệp đến cùng với một cô gái đấy.”
Khương Lâm Tình gật đầu, nhớ ra rằng Ngu Tuyết Hủy không thể nhìn thấy, cô mới nói: “Ừm.”
Không lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, group chat của lớp có một tài khoản mới được thêm vào.
Trường cấp ba không nằm trong thành phố này nhưng những bạn học đến đây làm việc chiếm một nửa lớp. Mặc dù tốt nghiệp rồi nhưng group lớp vẫn hoạt động sôi nổi.
Mập và Phì Hùng cùng gửi emoji: [Đại Thiệp trở về!]
Dương Phi Thiệp: [Chào mọi người.]
Khương Lâm Tình nhấp vào trang cá nhân của anh ấy, phóng to ảnh đại diện. Đó là một bức tranh thủy mặc theo thể loại Tả ý họa.
Anh ấy luôn phóng khoáng và cởi mở.
Tin nhắn của các bạn cùng lớp nhanh chóng nhảy lên.
Dương Phi Thiệp bắt đầu đoán tài khoản nào là của bạn nào.
Trái tim của Khương Lâm Tình thót lên cổ họng.
Dương Phi Thiệp: [Trời nắng, Khương Lâm Tình?]
Cô thở ra một hơi, giống như có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh ấy: “Khương Lâm Tình.”
Trong lớp cấp ba, có một số người gọi cô bằng tên, luôn bỏ qua từ ở giữa. Nói nhanh giống như đang gọi ‘Khương Tình’.
Chỉ có Dương Phi Thiệp có thể phát âm ba ký tự này rất rõ ràng.
Khi đó chàng trai có làn da trắng và đôi mắt sáng. Anh ấy có tính tình khiêm tốn, mọi chuyện đều đã tính trước trong lòng.
Anh ấy ngồi ở hàng ghế sau cô, dáng vẻ khi gọi tên cô, có lúc bất đắc dĩ, có lúc dịu dàng, thỉnh thoảng cũng có lúc hấp tấp. Vô số lần gọi ‘Khương Lâm Tình’ chạm vào trái tim cô.
Khương Lâm Tình sao chép lời của một người bạn cùng lớp: [Cuối cùng lớp trưởng cũng về rồi.]
Khương Lâm Tình là lớp trưởng hồi đấy. Từ lúc đi học tới giờ vẫn có người dùng tên gọi này. Nhưng từ ‘Cuối cùng’ liệu có ẩn chứa quá nhiều kỳ vọng hay không? Xóa đi sẽ tốt hơn nhỉ.
Chỉ trong chốc lát, tin nhắn đó của Dương Phi Thiệp đã bị các cuộc trò chuyện khác cuốn trôi đi. Anh ấy lại đoán những bạn cùng lớp khác: [‘Block cả thế giới sống là chính mình’ có phải bạn cùng bàn của tớ năm đó không?]
Khương Lâm Tình đã lỡ thời cơ để trả lời.
“Cô là ai? Làm gì ở đây?” Một giọng nam trầm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô giật mình. Nhìn thấy khuôn mặt đa tình trước mặt, cô mới nhớ tới mục đích hôm nay đến quán bar.
Ánh đèn sáng tỏ. Người đàn ông khôi ngô chơi bời trăng hoa, hào phóng và phóng khoáng, tất cả đều hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
Lời khuyên của Vưu Nguyệt Vũ, khuyên bảo của Hướng Bội, thậm chí sự khuyên nhủ của nhân viên pha chế, Khương Lâm Tình sao mà không hiểu được. Cô có thể có một cuộc sống ổn định và yên bình, tất nhiên sẽ biết tránh xa những người cực kỳ rối ren này.
Mà đối với người đàn ông này, tất cả sự chân thành đều bị cất giữ đi.
Cùng lúc đó, người đàn ông cũng đang quan sát Khương Lâm Tình.
Phụ nữ trong quán bar rất giống nhau, trang điểm với nhiều màu sắc khác nhau. Môi đỏ, má hơi hồng, xung quanh mắt được trang điểm sặc sỡ. Anh ta đánh giá cô một lượt, chẳng qua là đường nét có nhỏ nhắn, dáng người có cân đối hay không.
Là một người đẹp, con gái rượu của cha mẹ.
Đặc biệt là khí chất của cô rất tươi tắn. Từ lúc nhìn thấy anh ta, cô rụt vai, khép hai đùi lại, tất cả đều là dấu hiệu của sự xấu hổ.
“Lạc đường rồi sao?” Anh ta hếch cằm về phía trước: “Cứ đi dọc theo đó đi ra là được.”
“Tôi… Vừa nãy đã thấy anh.”
Người đàn ông gật đầu: “Ừm.”