Pha Lê Đường

Chương 3

“Tôi chỉ muốn biết anh ấy là người như thế nào.” Khương Lâm Tình lấy hai tờ một trăm tệ từ trong ví ra.

Người đẹp tóc xoăn lấy một tờ trong đó, soi dưới ánh đèn rồi trả lại.

Khương Lâm Tình: “Không phải tiền giả.”

“Cô hỏi sai người rồi, tôi không quen anh ấy.” Người đẹp tóc xoăn nghiêng người, đường cong chữ S trên cơ thể hiện rõ.

Đôi mắt Khương Lâm Tình tròn xoe: “Không phải khi nãy cô nói chuyện với anh ấy rất lâu sao?”

Người đẹp tóc xoăn: “Coi như tôi với anh ấy gần gũi cũng không có nghĩa tôi biết anh ấy.”

Khương Lâm Tình bởi vì lời nói thẳng thắn này mà lúng túng: “Sao cô biết anh ấy là người không nên dây vào?”

“Đàn ông có xấu hay không, tệ đến mức nào, tôi nói chuyện ba câu là có thể biết được.” Người đẹp tóc xoăn uống hớp rượu: “Tôi khuyên cô nên từ bỏ đi. Loại đàn ông như anh ấy, là yêu nghiệt xuống trần lịch kiếp, độ kiếp xong rồi, anh ấy sẽ tiếp tục làm mưa làm gió, để lại cô khóc một mình đấy.”

Có một người đàn ông lịch thiệp đến bắt chuyện với người đẹp tóc xoăn, hỏi tên.

Cô ấy hất mái tóc xoăn gợn sóng lên: “Tôi là Vưu Nguyệt Vũ, Vưu trong báu vật.”

Thực sự là một báu vật xinh đẹp tuyệt vời.



Ngày hôm sau, Khương Lâm Tình và Hướng Bội gặp nhau ở thang máy, một người ra khỏi thang máy, một người đi vào thang máy. Đó là khoảng thời gian một người đi làm và một người tan làm.

Hướng Bội ngủ không đủ giấc, lại trang điểm mắt khói, mắt thâm như gấu trúc: “Chào.”

“Chào.” Khương Lâm Tình vội vàng đi.

Hướng Bội đột nhiên quay đầu lại: “Tối hôm qua tớ nhìn thấy một người ở quán bar, bóng lưng rất giống cậu.”

Khương Lâm Tình: “Ồ.”

Hội bạn của Hướng Bội đều là những người lập dị, cô ấy cũng không ngờ mình sẽ trở thành bạn với Khương Lâm Tình. Bởi vì đêm giao thừa rảnh rỗi sinh nông nổi ấy mà.

Vì là bạn nên cô ấy đành phải khuyên vài câu: “Kiềm chế lòng hiếu kỳ lại đi, nơi không nên đi thì tốt nhất đừng đi.”

Khương Lâm Tình không trả lời.

Những người biết cô và không biết cô, ai nấy cũng đều khuyên cô không nên đi. Mà bản thân bọn họ lại đắm mình trong đó.

Sau khi tan làm, Khương Lâm Tình đi làm nails, sau đó chuẩn bị bản thân từ trong ra ngoài, rồi lại đến quán bar.

Cùng quầy bar, cùng một góc. Cô và người đàn ông đó ngồi ở vị trí cũ như ngày hôm qua.

Khuôn mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối.

Khương Lâm Tình xem xét những người đẹp bên cạnh anh ta.

Vưu Nguyệt Vũ? Không phải nữa.

Nhân viên pha chế hét lên: “Cô cần gì?”

Khương Lâm Tình gọi một cốc Mojito như thường lệ.

Người đàn ông đứng dậy và đi ngang qua quầy bar.

Đèn trong quán bar mờ mờ ảo ảo, mục đích là không đủ ánh sáng để người khác nhìn rõ.

Khương Lâm Tình nhìn thấy khuôn mặt đa tình của người đàn ông.

Chỉ trong một giây, anh ta biến mất trong bóng tối.

Giai điệu của bài hát trên sân khấu chậm lại.

Nhân viên pha chế đẩy một ly rượu tới: “Tới đây vì anh ta?”

Khương Lâm Tình suy nghĩ một chút: “Có lẽ vậy.”

Nhân viên pha chế khuyên nhủ: “Người đàn ông này không đáng tin cậy.”

“Anh biết anh ấy?”

Nhân viên pha chế lắc đầu, lại nói: “Nơi này có mấy vị khách ấn tượng, anh ta là một trong số đó.”

“Anh ấy có thường xuyên đến đây không?”

Nhân viên pha chế làm việc của mình, lau cái ly thủy tinh.

Khương Lâm Tình lấy ra hai tờ một trăm tệ.

Nhân viên pha chế nhanh chóng nhận lấy: “Anh ta không thường xuyên tới đây, có lẽ một tháng tới hai lần. Xung quanh anh ta đủ thể loại phụ nữ, trong sáng, xinh đẹp, đều có cả.”

“Nghe có vẻ như một... Tay chơi.”

“Đúng vậy.” Nhân viên pha chế khó hiểu, khi nhận được câu trả lời khẳng định này, hai mắt cô lại càng sáng lên. Anh ta sợ cô nghe không hiểu, nhấn mạnh nói: “Không thật lòng với phụ nữ.”

Khương Lâm Tình gật đầu như giã tỏi, nụ cười tươi rói: “Anh ấy có bạn gái cố định không?”

Nhân viên pha chế nhìn thoáng qua ánh đèn chập chờn: “Ai biết đâu, mỗi lần xuất hiện là có một người phụ nữ khác ở bên cạnh, tôi cũng không nhận ra ai.”

“Anh ấy mỗi tháng đến một hai lần... Anh ấy đã ở đây hai ngày liền rồi, có phải ngày mai sẽ không đến nữa đúng không?”

“Có lẽ vậy.” Nhân viên pha chế tốt bụng dặn dò hai câu: “Cẩn thận một chút, cô không phải đối thủ của anh ta đâu.”

Lời còn chưa nói xong đã thấy Khương Lâm Tình đi về phía người đàn ông.

Nhân viên pha chế giữ chặt hai trăm tệ: “Tội lỗi do mình gây ra thì không thể sống sót được.”