Hai người họ đến nhà chính của Trang gia lúc mười giờ sáng, nhìn từ bên ngoài trông vào như một ngôi nhà bình thường nhưng khi bước vào cửa thì thấy nó khá cổ kính và yên tĩnh. Đoạn Thanh Ngâm đi theo Trang Bạch Yến, ôm cánh tay nhìn xung quanh, vừa mới xuống xe thì đã có một người giúp việc đi tới lấy hành lý, một người đàn ông trung tuổi ăn mặc đơn giản đi về phía bọn họ, “Tam thiếu gia, Đoạn tiểu thư.”"Chú Chu."
Đoạn Thanh Ngâm đi theo Trang Bạch Yến, hô lớn, "Xin chào chú Chu."
Người đàn ông gọi là chú Chu nghe vậy, nhướng đôi mắt nhăn nheo nhìn cô, đôi mắt trong veo, sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm can người ta chỉ trong nháy mắt.
Nhưng như vậy cũng không có gì thô lỗ, ông ta chỉ liếc nhìn một cái rồi cúi đầu, quay người ra hiệu cho bọn họ tiến vào.
Bậc thang ở cửa là những phiến đá kiểu cổ, hoa văn phức tạp, không biết đã được bao nhiêu người đi lên, ở giữa có chút không bằng phẳng.
Ngôi nhà được xây dựng hoàn toàn theo phong cách cổ đại, nhưng vẫn được bảo tồn vô cùng tốt, dù khắp nơi đều toát lên vẻ cổ xưa nhưng một vài chỗ đã bị hư hỏng, lối đi rải sỏi phủ đầy rêu, lớp sơn đỏ trên cửa đã phai màu, nhưng trông nó lại có sức hấp dẫn đến lạ.
Những thứ nhỏ bé này đã đi qua năm tháng, cho dù những hào môn bình thường có bắt chước đến đâu thì cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Vừa vào cửa, người giúp việc bưng hai chậu nước tới.
Trang Bạch Yến quay đầu lại nói với cô, "Rửa tay đi." Anh bước tới làm mẫu cho cô xem, Đoạn Thanh Ngâm cũng làm theo.
Chú Chu bên cạnh nhẹ nhàng giải thích, “Đây là phong tục của Trang gia. Tổ tiên của Trang gia là quan thần, sau này lại làm kinh doanh. Thương nhân đi khắp nơi trong nước nên có phần mê tín. Dần dần, họ phát triển thói quen về nhà phải xua đuổi bụi bặm và tà ma. Đây là mùi nước lá ngải cứu, có thể sẽ hơi khó chịu.”
Đoạn Thanh Ngâm dùng chiếc khăn đặt trên chậu lau tay, nghe xong tò mò đưa lên mũi ngửi. Đúng là nó có mùi hơi tệ. Bên cạnh cô, Trang Bạch Yến mỉm cười, nắm tay dẫn cô vào trong.
Đoạn Thanh Ngâm sửng sốt một lát, sau đó cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang nắm tay mình, khi nhận ra có người ở đó, vẻ mặt cô rất nhanh trở nên tự nhiên, nắm ngược lại tay anh.
Trông anh có vẻ rất hạnh phúc. Chú Chu đang đứng đó có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng họ. Sau đó ông ta nhíu mày, nhấc chân đi theo.
Trang Bạch Yến trực tiếp dẫn Đoạn Thanh Ngâm đến nơi mình ở, "Chú Chu là quản gia của Trang gia, lúc nhỏ là trợ lý của Trang Lão gia, sau này Trang Lão gia qua đời, ông ta đi làm dưới trướng của bố tôi mấy năm. Đợi sau khi bố tôi thực sự tiếp quản công việc của Trang thị, ông ta trở về nhà chính để quản lý mọi việc trong nhà.”
“Cho nên địa vị của ông ta rất cao, ai nhìn vào cũng sẽ gọi là chú Chu.”
Vừa đi, Trang Bạch Yến vừa giải thích với cô.
Chú Chu đưa họ đi nửa đường, vì chuyện gì đó mà rời đi, hình như lại có một thành viên khác của Trang gia quay về.
Trang Bạch Yến cho biết tiệc mừng thọ lần thứ 80 của Trang Lão phu nhân là một sự kiện vui vẻ đối với Trang gia, ngoài các hậu duệ của Trang gia từ khắp nơi trên đất nước đến chúc mừng sinh nhật bà, cũng sẽ có những người thân thích trong họ hàng của bà cụ đến.
Đoạn Thanh Ngâm nghe xong gật đầu, cũng đoán được thân phận của chú Chu có gì đó không bình thường.
Họ đến nơi ở dành cho con cháu, Đoạn Thanh Ngâm không sống ở đây, cô chỉ có thể được coi là bạn gái của Trang Bạch Yến, mặc dù lần này Trang Bạch Yến đưa cô về và anh cũng đã tuyên bố với bên ngoài rằng thân phận của cô rất đặc biệt, nhưng hai người chưa kết hôn nên cô được xếp vào phòng VIP.
Trang Bạch Yến có một tiểu viện riêng, hai người đi qua đó, trên đường gặp được một người quen, một người quen mà Đoạn Thanh Ngâm sợ nhất khi nhìn thấy.
Trang Ngạn Khanh.
Ôi, thật là khủng khϊếp.
Nhìn thấy Trang Bạch Yến và Đoạn Thanh Ngâm, người đàn ông đối diện sửng sốt, hôm nay anh ta ăn mặc hơi khác một chút, mặc một chiếc áo choàng màu đen, dáng vẻ gầy gò và cao lớn, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, trông rất giống một thư sinh có tính tình lạnh lùng, mặc quần áo như vậy hợp đến không ngờ.
Người đàn ông kia dường như nhớ lại một số ký ức khó chịu nào đó, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trùng xuống, lông mày trở nên có chút u ám.
Ánh mắt anh ta quét qua hai người, cuối cùng dừng lại trên đôi tay đang nắm của họ, anh ta nhìn lại, nhếch khóe miệng lạnh lùng nói, “Tam đệ đã trở về, không ngờ Đoạn tiểu thư cũng ở đây."
"..."
Đoạn Thanh Ngâm rõ ràng cảm giác được, giọng điệu của người này dường như nặng nề hơn một chút khi nói ra ba chữ “Đoạn tiểu thư”.
Trang Bạch Yến lễ phép gật đầu, dùng giọng ấm áp gọi, "Nhị ca."
Đoạn Thanh Ngâm suy nghĩ một chút, dũng cảm ngẩng mặt lên, há miệng hừ một tiếng, “Nhị…”
Không ngờ cô vừa mới nói đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đối diện, nhất thời sửng sốt, cô nhanh chóng ngậm miệng lại, cúi đầu bắt đầu giả chết.
Trang Ngạn Khanh liếc qua tóc của Đoạn Thanh Ngâm, sau đó trực tiếp nhìn về phía Trang Bạch Yến bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, nhưng anh ta cũng không nói gì, khẽ gật đầu, đi ngang qua hai người họ.
Khi anh ta đến gần, Đoạn Thanh Ngâm cảm giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, cô cúi đầu thật thấp, không khỏi nghĩ tới cảnh tượng lần trước gặp mặt, ánh mắt vô thức nhìn về phía hai cái đùi đang đến gần cô.
Không biết người đàn ông đó có để ý hay không, nhưng Đoạn Thanh Ngâm phát hiện ánh mắt đang nhìn cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, khi người đi ngang qua cô, cô nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
Trang Bạch Yến có một tiểu viện, sân của tiểu viện nằm cạnh tiểu viện của Trang Ngạn Khanh, giữa họ chỉ cách có một bức tường.
Trong tiểu viện có chút giống một cái *Tứ Hợp viện, trong sân có một mảnh trúc, thân trúc dài mảnh, lung lay theo gió phát ra tiếng xào xạc, bên cạnh là một cái bàn đá và ghế dài, trên đó có tách trà và bàn cờ cổ.
*Tứ hợp viện là một trong những kiểu kiến trúc cổ của người dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Căn nhà được xây dựng theo bố cục cụ thể như: một sân vườn được đặt ở trung tâm và bốn khu nhà được xây ở bốn hướng bao xung quanh sân vườn. Tứ là dùng để chỉ số bốn, còn viện nghĩa là khoảng không gian như sân vườn trong nhà.
Đoạn Thanh Ngâm đang đợi anh ở trong sân, Trang Bạch Yến đi vào thay quần áo, anh mặc một áo khoác màu đen bước ra, có chút giống với Trang Ngạn Khanh vừa rồi, nhưng cũng có chút khác biệt. Tay áo của Ngạn Khanh phức tạp hơn. Hai người tuy mặc trang phục giống nhau, ngoại hình nổi bật như nhau nhưng lại mang đến cho người ta ấn tượng hoàn toàn khác nhau, một người lạnh lùng cao quý, một người lại dịu dàng tao nhã. Tuy nhiên, cả hai đều là loài hoa trên núi cao, mang đến cho người ta cảm giác không thể với tới.
Sau khi Trang Bạch Yến đi ra, anh dẫn Đoạn Thanh Ngâm đi một vòng quanh ngôi nhà cổ, không đi tham quan tận nơi mà chỉ nhìn quanh sân bên ngoài, đại khái giải thích công dụng của nó.
Xa hơn bên trong là nơi sinh sống của các trưởng bối của Trang gia, còn có nơi thờ cúng tổ tiên của Trang gia, người bình thường không thể vào, ngay cả Trang Bạch Yến và Trang Ngạn Khanh cũng không được phép tự ý đi vào.
Buổi trưa, Trang Bạch Yến đưa Đoạn Thanh Ngâm đến nơi ở của cô, trước khi rời đi anh để lại số điện thoại của mình, "Có mấy người chú trong gia đ́ình sẽ tới, tôi cần phải tới đó đón, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi. Cô cũng có thể gọi cho chú Chu, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn lên cho cô, cô cứ nghỉ ngơi trước đi, có thể tôi sẽ về ăn tối muộn một chút."
Đoạn Thanh Ngâm nghe vậy gật đầu, nhưng cô lại không hề sợ hãi, quay đầu tò mò nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này khá thú vị. Cô ra hiệu cho anh, "Được."
Nhìn thấy cô như vậy, Trang Bạch Yến có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu rời đi. Anh vừa rời đi, Đoạn Thanh Ngâm liền tiến vào trong sân, trong sân rất rộng, trồng cây và hoa, không biết cái cây này đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đứng sừng sững ép sát vào nhà. Không khí rất yên tĩnh và mát mẻ, khi vào trong còn có chút gì đó lạnh lẽo.
Ở đây cô không sống một mình, bên trái và bên phải của sân đều có những tiểu viện, những tiểu viện trông thậm chí còn cũ kỹ hơn tiểu viện của Trang Bạch Yến vừa rồi, chúng hoàn toàn được làm bằng gỗ, cửa ra vào cũng được chạm khắc theo phong cách cổ xưa, lớp sơn đỏ trên đó hơi nhạt đi một chút.
Tiểu viện của Đoạn Thanh Ngâm ở bên trái, sau khi vào nhà, đồ đạc bên trong cũng là đồ cổ, bên ngoài có một phòng khách nhỏ, bên trong có một phòng ngủ.
Căn phòng hiện đại hơn một chút, chiếc giường đôi bằng gỗ nguyên chất màu đen có kết cấu rất tốt, chắc chắn không phải là loại gỗ rẻ tiền, bên cạnh còn có một tủ quần áo và bàn làm việc bằng gỗ, còn có một chiếc TV và máy tính. Bên kia là phòng tắm xây theo kiểu hiện đại, được trang trí với sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây.
Đoạn Thanh Ngâm vừa mở TV, người giúp việc của Trang gia bưng đồ ăn tới, anh ta bưng hai hộp cơm trưa kiểu cổ điển, lấy từng món một ra, có cá và thịt, tổng cộng có tám món, món nào trông cũng ngon, mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo, chắc chắn phải do đầu bếp làm mới được.
"Đoạn tiểu thư, cô hãy ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ qua dọn dẹp."
"Được rồi, cậu bận rộn thì đi trước đi."
Người giúp việc nghe xong mỉm cười nói, "Đoạn tiểu thư, không có gì."
Sau khi anh ta rời đi, Đoạn Thanh Ngâm lấy điện thoại di động ra chụp ảnh gửi cho bố mẹ Đoạn để chứng minh rằng cô đã ăn một bữa ăn ngon lành và đầy đủ.
Bức ảnh vừa được gửi đi, bên kia đã có những lời khen ngợi, nói rằng bảo bối ngoan quá, bảo bối thật tuyệt vời....
Đoạn Thanh Ngâm vui vẻ ăn cơm, xem TV một lát, người giúp việc tới dọn dẹp xong liền đóng cửa lại sau đó cô đi vào phòng tắm tắm rửa. Mọi thứ bên trong đều rất đầy đủ, không kém gì so với đồ cô tự mình mang đến, trong tủ còn có quần áo đã chuẩn bị từ lâu, chú Chu chắc chắn đã sắp xếp trước khi cô đến.
Đoạn Thanh Ngâm thoải mái nằm trên giường, ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh lại đã là ba giờ chiều, vì lười dậy nên cô chỉ nằm trên giường nghịch điện thoại. Hơn năm giờ cô mới dậy dọn dẹp, trang điểm nhẹ rồi thay đồ. Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mặc xong cũng gần sáu giờ.
Bụng cô đang cồn cào vì đói, Trang Bạch Yến còn chưa về, gọi đến, “Bây giờ tôi vẫn đang ở bên ngoài, tôi bảo chú Chu mang đồ ăn nhẹ cho cô, cô cứ ăn trước đi, tám giờ tối là đến bữa tối. Nếu cảm thấy buồn chán cô có thể ra ngoài đi dạo, nhưng đừng đi quá xa.”
Bên kia điện thoại có chút ồn ào, hình như có rất nhiều người đang nói chuyện, cô còn nghe thấy có người hét lên "Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia.”
"Ồ.”
Đoạn Thanh Ngâm vừa nghe được phải đợi đến tám giờ, lập tức xỏ giày xuống giường, “Được rồi, vậy anh cứ bận tiếp đi.” Sau đó cô không quan tâm đến điều gì khác, trực tiếp ném điện thoại lên giường, cô chạy đến tủ quần áo, lôi hết quần áo đẹp bên trong ra, giơ bộ vừa rồi chưa mặc thử rồi khoa tay múa chân trước gương, “Cái này đẹp đấy. Cái này cũng đẹp, à, cái này còn đẹp hơn…”
"Bảo bảo thật xinh đẹp...lalala..."
Uốn éo xong, cô cởi bỏ quần áo, mặc vào chiếc áo sơ mi kaki và váy xẻ đuôi cá, có vẻ rất hài lòng, thậm chí cô còn leo lên giường lấy điện thoại, chuẩn bị chụp ảnh cho bố mẹ xem, nhưng như vừa nhấc điện thoại trên giường lên, cô phát hiện điện thoại vẫn đang trong trạng thái cuộc gọi, Trang Bạch Yến vẫn chưa cúp máy.
Cô sửng sốt một lúc, cau mày, đưa điện thoại lên tai, nhẹ nhàng hỏi, "Xin chào?"
Bên kia vẫn còn tiếng ồn ào, Đoạn Thanh Ngâm còn tưởng mình quên tắt, đang định ấn vào, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng "ừm" nhẹ nhàng.
Thanh âm rất nhỏ, giống như phát ra từ hốc mũi, điện thoại lại đang áp vào tai cô, làm cô ngứa ran, Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy da gà bên cạnh nổi lên.
Không cần suy nghĩ, cô cầm điện thoại đi, dừng lại một chút, nhìn vào trong nói, “Em cúp máy trước.”
Đồng thời lại tăng âm lượng trên điện thoại lên.
"Ừm."
Người đàn ông lại nói "Ừm", lần này có lẽ vì âm lượng to hơn nên thiếu đi sức hút vừa rồi, nghe bình thường hơn nhiều.
Đoạn Thanh Ngâm thấy anh không nói gì nữa, cũng không chủ động cúp máy, xấu hổ gãi đầu nói với điện thoại, “Mời anh sớm quay lại.”
Vừa dứt lời, cô đã nhấn nút kết thúc mà không đợi anh trả lời. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, nhún vai, bất cẩn chụp ảnh gửi bố mẹ, lại một mình uốn éo trước gương.