“…Tư Mẫn… Triệu thị… hôm nay bị hủy hộ tịch… tước đoạt thân phận dân thường… làm nô ɭệ… cả đời… đã xong…”
Có tiếng nha dịch của quan phủ vang lên từ sảnh chính ở xa xa, cho thấy bắt đầu từ hôm nay, Triệu Tư Mẫn đã hoàn toàn bị tước đoạt thân phận và tự do, làm nô thê cho Lăng Uyên suốt đời.
Tư Mẫn như được kéo về thực tại sau khi nghe bản án này, cơ thể nàng run bắn lên, phát hiện chẳng biết từ khi nào mình đã bị trói vào giường hành hình, tay chân bị kéo rộng ra, nằm ở một tư thế đáng xấu hổ. Còn Triệu Tiểu Lôi thì cầm cây trượng đè lên đầṳ ѵú mềm mại của nàng, mỉm cười ác ý hả hê:
“Hình như lễ cắt đứt ở bên kia đã xong rồi, bắt đầu từ hôm nay ngươi sẽ hoàn toàn biến thành nô ɭệ ti tiện, tiếc quá đi, ta không thể cho ngươi cảm thấy tự do nhiều thêm một lát… ôi, nói chuyện với ngươi, ngươi chưa kịp bị mạt đúng không? Vậy phải làm sao đây? Hôm nay ngươi đã phạm sai lầm lớn, nếu làm trái lệnh, không chịu phạt, sau khi ngươi về nhà phu chủ, e là sẽ bị bọn họ đánh nát vυ' và huyệt da^ʍ thấp hèn này nhỉ? Hay là để ta tới giúp ngươi..”
Cây trượng lạnh lẽo đè lên bầu vυ' mềm mại rồi di chuyển lung tung, bề mặt gỗ sắc bén cố ý vô tình cọ vào đầṳ ѵú của nàng.
Tư Mẫn thật sự sợ hãi.
Bị phu chủ trách phạt thì không bị trầy xước, nhưng nếu để Triệu Tiểu Lôi ra tay, sau khi hình phạt kết thúc, e là đôi bồng đào trước ngực nàng sẽ hoàn toàn nát tan.
“Ngươi không được làm như thế!” Tư Mẫn run rẩy nói, “Phu chủ bảo ta tới đây tự nhân hình phạt nhưng không nói là để ngươi đánh!”
Triệu Tiểu Lôi mỉm cười không chấp nhận chuyện này, “Ta tự tay đánh thì sao? Ta có đánh ngươi chết đi sống lại thì cũng chỉ cần nói là con tiện nô nhà ngươi sốt ruột muốn bị phạt nên ta lỡ tay thôi. Ngươi là tiện nô không có tên họ, không thể trở mình, còn ta là quý nữ Triệu thị, ở đây toàn là người của ta, ngươi nói xem tới lúc đó thành chủ tin ta hay là tin ngươi?”
Nói xong, Triệu Tiểu Lôi không nói thêm gì nữa, ả giơ cây trượng lên chuẩn bị đánh vào bầu vυ' lõα ɭồ của Tư Mẫn!
Tay chân của Tư Mẫn bị trói chặt, nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhắm mắt ngay khi cây trượng giáng xuống, sẵn sàng chịu đựng hành vi tra tấn dã man của Triệu Tiểu Lôi.
Có tiếng xé gió lao vυ't tới, một thứ nặng nề ở cách đó không xa bị đẩy ra, có rất nhiều tiếng động lộn xộn vang lên. Chỉ là Tư Mẫn không dám chấn nhập, vì biết sắp bị đánh nên nàng vừa đau khổ vừa sợ hãi, thân thể trần trụi chỉ có thể run lẩy bẩy.“Bốp!”
Tiếng ai đó bị đánh vang lên, da đầu Tư Mẫn tê tái, thầm nghĩ cuối cùng thì bầu vυ' của mình không thể thoát khỏi đòn đánh sỉ nhục từ Triệu Tiểu Lôi rồi. Nhưng mãi đến khi tiếng động kia vang lên một lúc lâu mà vẫn không có cơn đau nào trên người, trái lại, nàng chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp, đầy lạnh lùng giận dữ của phu chủ Lăng Uyên vang lên:
“Con gái Triệu thị đều là những người không tuân thủ quy tắc như thế à? Ta chỉ bảo ngươi dẫn nàng tới hình phòng chịu phạt, có cho phép ngươi ra tay đánh nàng đâu?”