Stanley kiêu căng ngạo mạn lại là bạn trai của Angela!
Stanley ôm bả vai của Angela, nhìn Lương Điềm Vi với ánh mắt khinh thường: “Người này chính là bạn cùng phòng tốt bụng mà em nói sao?”
Angela thân mật ôm eo của Stanley: “Đúng vậy, cậu ấy tên Vivian, em với cậu ấy rất hợp nhau."
“Stanley…… Xin chào.”
Khi quen biết người mới luôn có ấn tượng đầu tiên theo trực giác.
Nếu đối phương lễ phép, nụ cười sạch sẽ, vậy thì ấn tượng đầu tiên sẽ rất tốt. Nhưng Stanley này lại có tính tình tồi tệ, nói chuyện không đáng tin, khi Angela biểu diễn, anh ta lại chú ý vào mấy cổ động viên kia, Lương Điềm Vi không hề có tí thiện cảm nào với anh ta.
“Đúng rồi, Vi, Stanley là tiền vệ phòng ngự của đội bóng, anh ấy rất lợi hại đấy, nếu cậu không vượt qua bài kiểm tra thì Stanley có thể xin huấn luyện viên giúp cậu.”
Angela có lòng tốt, cũng vì để đền đáp Lương Điềm Vi đã chạy về cứu cô ấy vào ngày hôm nay.
Thì ra Stanley là tiền vệ phòng ngự, có cần trùng hợp đến như vậy không, vậy chẳng phải vừa khéo có cùng vị trí với Iman sao?
Nhưng mà đội bóng có rất nhiều người, chuyện trùng vị trí cũng không phải chuyện lạ, nhưng nếu vậy thì anh ta càng không thể nói chuyện giúp cô, thậm chí còn ước gì cô không thể hoàn thành bài kiểm tra.
Quả nhiên, khi Angela vừa nói xong thì Stanley liền nhìn về nơi khác với ánh mắt lạnh lùng, dường như không trực tiếp cười nhạo cô đã là phép lịch sự lớn nhất rồi.
Lương Điềm Vi mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao, tớ chắc chắn sẽ vượt qua bài kiểm tra của huấn luyện viên Steve.”
Stanley nghe thấy câu nói này liền nhếch khóe miệng, bày ra dáng vẻ để tôi xem cô chém gió: “Vậy tôi chúc cô thành công.”
Lương Điềm Vi thấy anh ta “chúc phúc” cho mình một cách qua loa như vậy, cũng đột nhiên hiểu ra sự thù địch khó hiểu của đối phương khi cô nộp đơn xin làm trợ lý đến từ đâu.
Bởi vì Iman.
Mỗi lần có một trợ lý mới thì càng chứng tỏ huấn luyện viên Steve không bỏ cuộc, chứng tỏ ông ấy xem trọng Iman, muốn Iman trở thành tiền vệ phòng ngự ra sân.
Angela thơ ngây hoàn toàn không biết bạn trai và bạn cùng phòng của mình đối chọi về lợi ích, cô ấy còn thân thiết quan tâm Lương Điềm Vi: “Đúng rồi, cậu đã tìm được huấn luyện viên để xin thông tin liên lạc của người đó chưa?”
“Chưa, tớ đến muộn quá, buổi tập luyện của đội bóng đã kết thúc rồi, huấn luyện viên Steve cũng không có ở căn cứ.”
Angela lo lắng nói: “Vậy cậu phải làm sao đây, ngày mai lại phải đến vùng ngoại ô hẻo lánh kia sao? Nhưng mà người kia là người mẫu, chưa chắc ở đó.”
Stanley đã hết kiên nhẫn, đột nhiên tức giận nói: “Nên đi rồi đấy.”
Lương Điềm Vi gọi đối phương: “Ơ, mà Stanley, anh có số điện thoại của huấn luyện viên Steve không?”
Mặc dù biết không có nhiều hy vọng, nhưng cô vẫn nghĩ đối phương sẽ nể mặt Angela mà giúp đỡ cô.
Angela gật đầu: “Đúng vậy, anh yêu, anh đưa số điện thoại của huấn luyện viên cho cậu ấy đi, đại lộ Kenner kia xa xôi hẻo lánh, nếu như Vi không liên lạc được với đối phương, ngày mai đi tiếp cũng chưa chắc sẽ tìm được.”
Người đàn ông kia suy nghĩ một lát rồi mới nhìn Lương Điềm Vi: “Không có.”
Cần phải suy nghĩ lâu đến như vậy sao? Thật ra cô vốn không ôm quá nhiều hy vọng, anh ta không cho thì thôi, cô cũng không thể ép buộc.
Lương Điềm Vi trở về khu ký túc xá trước, khi gần đến mười giờ thì Angela mới đi hẹn hò về, nhưng cô ấy không hề vui vẻ như thường ngày mà lo lắng đứng dựa vào khung cửa phòng ngủ của Lương Điềm Vi, khuyên nhủ đối phương: “Vi, hay là cậu nói huấn luyện viên đổi bài kiểm tra khác đi.”
Lương Điềm Vi đang xem trận bán kết của giải đấu cấp ba năm ngoái trên máy tính bảng, cô lấy tai nghe xuống và nhìn về phía Angela: “Stanley đã nói gì với cậu sao?”
Angela gật đầu, đêm nay bạn trai đột nhiên nói với cô ấy nhiều chuyện liên quan đến Iman, khiến cô ấy nghe đến vô cùng sợ hãi. Nếu như lúc trước cô ấy chỉ cảm thấy Iman là một tên đốn mạt vừa mất lịch sự vừa tự cho mình là đúng, bây giờ cô ấy càng lo lắng cho sự an toàn của Lương Điềm Vi!
“Đúng vậy, anh ấy nói người mà cậu muốn tìm có tính cách rất tệ, những trợ lý trước đây đều bị anh ta đánh một trận! Vì vậy bây giờ tớ rất lo cho cậu, ngày mai cậu đừng đi nữa.”
Lương Điềm Vi bị chọc cười: “Cậu nói Iman đánh những người đến tìm anh ấy ư?”
Sao có thể chứ? Iman cũng không phải là một tên thích bạo lực…… Ặc, mặc dù phong cách thi đấu trên sân của anh rất bạo lực, nhưng anh sẽ không đánh người vô tội. Lương Điềm Vi khẳng định điều này.
“Vi à, là thật đấy, những chuyện mà tớ nói đều là sự thật.” Angela nhẹ nhàng nhấc chân chạy đến bên giường của Lương Điềm Vi.
Vào buổi tối, khi cô ấy và Stanley hẹn hò, đối phương đã dành cả tiếng đồng hồ để tố cáo người mà Vi muốn tìm, cô ấy nghe đủ loại “việc xấu” của đối phương mà cảm thấy vô cùng lo sợ, vừa trở về liền nhanh chóng khuyên nhủ Lương Điềm Vi, nhất định phải học cách bỏ cuộc vì sự an toàn của bản thân.
“Stanley còn nói người kia không hề đến luyện tập một lần nào, tất cả mọi người đều khó chịu với anh ta. Vì vậy cậu thử nghĩ xem, nếu như cậu dẫn theo một người không được hoan nghênh đi luyện tập, cho dù có thành trợ lý, những thành viên khác cũng sẽ khó chịu với cậu.”
Trong đôi mắt trong veo của Angela chứa đầy sự quan tâm chân thành, cô ấy thuật lại những lời Stanley miêu tả về Iman, bảo anh là một tên ích kỷ, sau khi gia nhập đội bóng vì lợi ích nhưng không hề xuất hiện trong hoạt động tập thể và buổi tập luyện thường ngày.
Bởi vì sự nổi tiếng trong quá khứ nên anh được huấn luyện viên thiên vị, chiếm hết học bổng và đãi ngộ cao nhất của đội mà không hề đóng góp một tí sức lực nào, không có người nào trong đội chịu đón nhận anh.
Trong lúc nói chuyện, video trong máy tính bảng đúng lúc chiếu đến cảnh cầu thủ áo số 99 đang cố gắng bắt lấy tiền vệ chính của đối phương, nhưng bởi vì thể lực không tốt nên bị ba tiền vệ tấn công của đội đối phương hung hăng kéo ra.
Cảnh quay chậm lại, đầu của chàng trai kia bị đè chặt xuống đất, ba chàng trai to lớn nhào về phía anh, mỗi lần bị đè chặt đều là vết thương nặng đến không chịu nổi. Không biết là cố tình hay vô ý, người cường tráng nhất trong đội đối phương nhấc chân và đá mạnh vào đùi của chàng trai kia.
Tầm mắt của Angela vốn đã bị thu hút, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được mà che mắt lại: “Ôi chao, anh ta trông có vẻ ngã rất đau, có cần liều mạng đến vậy không?”
Lương Điềm Vi rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cầu thủ số 99, anh đang giãy dụa nhưng chẳng ăn thua gì.
Cô giải thích: “Lúc đó trận đấu sắp kết thúc rồi, đội của họ vẫn tụt lại phía sau, vì vậy nhất định phải ngăn cản đối phương tấn công.”
Dĩ nhiên Angela biết quy tắc của bóng bầu dục, nhưng người kia thật sự quá điên cuồng rồi, cứ chạy vào đám người như một con chó điên, nhào về phía tiền vệ chính được mọi người bảo vệ, rồi lại bị mấy người kéo ra ngay lập tức.
“Nhưng cũng không cần cố gắng đến như vậy chứ, cậu xem tỷ số chênh lệch nhiều như vậy, những đồng đội bên cạnh anh ta đều có vẻ bỏ cuộc rồi.”
Trên sân là 11 người đấu với 11 người, nhưng người này cũng khá thảm, cảnh tượng anh không bỏ cuộc mà cố gắng hết sức ở trên sân hoàn toàn khác biệt, giống như 1 đấu với 11 vậy.
“Angela.”
“Sao vậy?”
Lương Điềm Vi nhìn người thiếu niên tóc vàng cởi mũ bảo hiểm với vẻ mặt không cam lòng khi trận đấu kết thúc: “Anh ấy chính là người mà tớ muốn tìm.”
Đó cũng chính là Iman. Lawrence ích kỷ, chỉ biết đến danh tiếng ở trong miệng Stanley.
-
Hôm sau là ngày cuối tuần, vốn nên được dùng để điều chỉnh tinh thần thể xác sau một tuần học tập và làm việc mệt mỏi, cô lại xuất hiện trước cửa studio chụp hình.
Vẫn là Ashley đến mở cửa giúp cô, khi nhìn thấy Lương Điềm Vi thì cảm thấy bất ngờ, hiển nhiên không ngờ cô lại đến, mười mấy giây sau mới nói: “Cô tìm Iman sao? Anh ấy không có ở đây.”
“Vậy ngày hôm nay anh ấy có đến không?”
“Không.”
Trên thế giới này có một sự trùng hợp rất kỳ diệu, những chuyện mà bản thân lo lắng hay những linh cảm không tốt chắc chắn sẽ xảy ra.
Ashley ngáp một cái rồi nói: “Nghe nói đêm qua bọn họ chụp đến một giờ sáng mới tan làm, bây giờ chắc anh ấy đang ở nhà ngủ say rồi.”
Vậy thì không còn cách nào khác, nhưng Lương Điềm Vi sợ lại vồ hụt lần nữa, nên chỉ có thể cầu cứu đối phương: “Ashley, cô có thể cho tôi số điện thoại của anh ấy không?”
Ashley kinh ngạc nhìn cô, sau đó ưỡn ngực lên nói: “Cô đang nằm mơ à!”
Đúng vậy, cô biết 99% Ashley sẽ không đưa cho cô, không phải nằm mơ thì là gì chứ.
“Vivian.”
Một giọng nam trầm thấp và mang theo cảm giác đè nén mạnh mẽ đột nhiên vang lên ở phía sau, một bóng râm lớn bao phủ cô ở giữa.
“Cô tìm tôi, muốn xin số điện thoại của tôi à?”
Là Iman.
Ngay sau đó, đôi mắt màu nâu đậm của Ashley đột nhiên sáng lên, giọng nói trở nên phấn khích: “Iman, sao anh lại đến đây! Tôi nghe Billy nói đêm qua Modi đã hủy bỏ hết kế hoạch chụp ảnh vào ngày hôm nay của anh rồi.”
Iman khẽ đáp lại một tiếng, tầm mắt lại nhìn vào Lương Điềm Vi, mái tóc đuôi ngựa đen bóng ngày hôm qua đã được búi lên, để lộ vùng cổ trắng nõn của cô gái, trông vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
Chờ đến khi màu đỏ ửng lan từ cổ đến mang tai và nhuộm đỏ cả vành tai, Iman mới nhìn về phía Ashley, thờ ơ trả lời: “Dĩ nhiên đến đây kiếm tiền.”
Ashley nghĩ sự chậm chạp của đối phương là bởi vì ngày hôm qua làm việc mệt mỏi, cô ta quay đầu nhìn nhϊếp ảnh gia Modi trong studio với ánh mắt oán trách: “Ngày hôm qua đã tan làm muộn như vậy, mà hôm nay còn yêu cầu anh đến. Modi cũng quá đáng thật đấy.”
“Tuần sau có trận đấu, bình thường phải lên lớp, chỉ có ngày hôm nay là rảnh rỗi.” Iman ngáp một cái.
Câu trả lời của anh không hề có cảm xúc, càng đừng nói đến oán trách, nhưng chỉ một câu nói đơn giản và bình tĩnh như vậy đã khiến Ashley cảm thấy đồng tình, ngưỡng mộ và thương xót, trong lòng không nhịn được than thở, anh đẹp trai Iman đáng thương, trước đây cô ta không hề biết đối phương liều mạng kiếm tiền đến như vậy.
Iman chỉ mới chuyển vào thành phố này vào kỳ nghỉ hè, mặc dù cô ta đã tỏ tình vì vẻ ngoài nổi bật và thân hình quyến rũ khi đối phương vừa mới đến không bao lâu, hơn nữa còn bị từ chối, nhưng nói thật thì cô ta không hề hiểu rõ anh.
Lúc này cô ta nắm lấy tay nắm của cánh cửa, nhẹ nhàng tựa vào khung cửa, không nhịn được tưởng tượng Iman là một sinh viên nghèo có một cuộc sống túng thiếu, phải cố gắng làm việc sống qua ngày, ngày nào cũng bận rộn học tập và đi làm, dĩ nhiên cũng không có thời gian đi tập bóng bầu dục.
Lương Điềm Vi cảm thấy ba lô bị người khác chọc ngón tay vào, lực không mạnh, giọng nói ở phía sau lại hỏi cô lần nữa.
“Hỏi cô đấy, có phải muốn số điện thoại của tôi không?”
Cô xoay người nhìn Iman, rõ ràng tầm nhìn của cô chỉ đến ngực anh nhưng khi tiếp xúc gần, gương mặt của anh khiến người ta không quan tâm đến hôm nay ăn mặc áo màu gì, hay kiểu dáng nào, hoàn toàn không có tâm tư để chú ý đến.
Trước khi đến tìm anh, Lương Điềm Vi nghĩ rằng tìm thấy anh chắc chắn sẽ nói với anh những lời lẽ chính đáng, nói cho anh biết cái gì là trách nhiệm!
Nhưng lúc đến đây thì lại vồ hụt, cô chợt thất vọng nghĩ, nhất định phải lấy được số điện thoại của anh để tránh việc lần sau xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng dường như anh nghe thấy tiếng lòng của cô mà thật sự xuất hiện, cô đã gặp được anh nhưng lại không biết nên nói gì.
Não cô hoạt động, nhớ đến những lời nói của Ashley, anh không thích nói số điện thoại của mình cho người khác biết, rất nhiều người mẫu đều không xin được, vì vậy Lương Điềm Vi nhìn Iman, cố gắng tỏ ra thiện chí trước khi “đàm phán”.
“Chúng ta có thể bàn bạc điều kiện, nếu như ngày hôm nay anh đồng ý trở về luyện tập cùng tôi thì tôi cũng không cần số điện thoại của anh nữa.”
Thú vị đấy.
Iman đút hai tay vào túi quần, cong khóe miệng lên và nhìn Lương Điềm Vi, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.
Lương Điềm Vi nhanh chóng nói: “Nếu không thì Ashley sẽ chia sẻ số điện thoại của anh cho tôi đấy!”
Ashley lắc đầu lia lịa: “Không không không! Dĩ nhiên tôi sẽ không làm vậy. Iman, tôi sẽ không chia sẻ số điện thoại của anh cho bất cứ ai.”
Đáng tiếc, Ashley tốt bụng không phối hợp diễn kịch với cô.
Lương Điềm Vi ngẩng đầu nhìn mái tóc vàng nhạt được ánh mặt trời chiếu sáng của anh, cô nhắc nhở bản thân, đây là Iman.Lawrence, từng là ma vương của giải đấu cấp ba, biết bao nhiêu tiền vệ chính đã “chết” dưới tay anh, anh không phải là thiên thần hiền lành tốt bụng.
Lương Điềm Vi thật sự không được tính là một bậc thầy đàm phán, sau khi thả mồi câu thì mặt nước vẫn yên lặng. Cô hơi lo lắng, chỉ có thể đưa hết vốn liếng của mình đặt cược vào đối phương, cố gắng thu hút anh.
“Hơn nữa, tôi cũng sẽ không đến làm phiền anh, chắc chắn sẽ không, chỉ cần anh trở về luyện tập, cho dù chỉ một lần cũng được.”
Cuộc đàm phán càng nói về sau càng giống cầu xin, chính cô cũng không nhận ra sự đáng thương trong giọng nói của mình, cô giơ một ngón tay mảnh khảnh trắng nõn lên: “Thật đấy, chỉ cần một lần thôi, nửa tiếng, anh đến sân bóng xem một chút là được, chỉ xoay bóng, chạy vị trí…… cũng được.”
Iman không những không thu lại thái độ bất cần đời của mình trước sự cầu xin của Lương Điềm Vi, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười: “Nếu như tôi tiếp tục nói không thì cô sẽ làm thế nào.”
……
Tên cố chấp này, anh vẫn chưa bị huấn luyện viên Steve làm phiền đến chán sao?
Anh không biết cho dù cô thất bại thì cũng sẽ có những người khác……
Được thôi, anh không sợ.
Iman. Lawrence không hề sợ bất cứ điều gì, không sợ thái độ vô kỷ luật
của mình chọc giận huấn luyện viên, bị huấn luyện viên đuổi, cũng không sợ có nhiều người đến làm phiền dây dưa, anh là người được cầu xin, dĩ nhiên phải giữ thái độ kiêu ngạo này.
Iman nhìn cô với vẻ mặt kiêu ngạo và thỏa mãn, đang chờ cô thả con át chủ bài bom tấn của cô.
Gương mặt của Lương Điềm Vi càng lúc càng nhăn lại, cảm thấy chua chát giống như vừa mới ăn một quả ô mai được ngâm lâu năm vậy.
Nhưng nếu như Iman đã hỏi cô, cô có thể giải thích vẻ mặt của cô là bởi vì mình ngẩng đầu bị ánh sáng chiếu vào mắt, chứ không phải bởi vì cô cảm thấy đối phương là một mối phiền phức - cực kỳ - siêu cấp lớn!
“Vậy thì tôi sẽ…”
Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi sẽ ở đấy bám lấy anh, khi về trường cũng sẽ đến tìm anh, nếu như anh đã gia nhập đội bóng thì phải thường xuyên xuất hiện trong buổi luyện tập, không phải sao, nên tôi sẽ tìm huấn luyện viên cho tôi thời khóa biểu của anh, chỉ cần anh có thời gian rảnh rỗi sau buổi học thì tôi sẽ đến thúc giục anh đi luyện tập.”
Nghe xem, có phải rất phiền không, anh không hề có thiện cảm đối với cô, bị một người không có thiện cảm dính vào người như kẹo mè xửng, không thể gỡ ra được, đây là chuyện đáng sợ đến mức nào.
Lương Điềm Vi vừa uy hϊếp hù dọa vừa thầm nói câu “Tôi xin lỗi” ba lần trong lòng.
Cô cũng không muốn bám lấy anh, nói thật thì cô không phải là người không biết điều, vì vậy ban đầu cô cũng muốn trao đổi ngang giá, giúp anh làm việc tiết kiệm thời gian còn anh đi luyện tập, như vậy có thể vẹn cả đôi đường, không, thậm chí là kết quả vẹn cả ba đường, huấn luyện viên Steve cũng sẽ hài lòng.
“Huấn luyện viên Steve chọn tôi là vì nhìn trúng sự kiên nhẫn của tôi, thật đấy, tôi vô cùng kiên nhẫn, chưa bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, một khi tôi đã bám lấy anh thì anh không có cách nào thoát khỏi tôi đâu……”
“Cô rất kiên nhẫn sao?”
Iman nghiền ngẫm, lặp lại câu nói kia và khẽ cười một tiếng, như thể đã quyết định. Lương Điềm Vi nhìn đôi môi hơi hé mở của anh, giống như sắp chờ được câu trả lời Yes trong tưởng tượng của cô.
“Không.”
Lương Điềm Vi sửng sốt: “Hả?”
Anh vòng qua cô bước vào studio, hơn nữa cũng không quên quay đầu nhắc nhở người đã thất bại như cô: “Cô có thể thử xem, tôi cũng chưa từng bị người khác bám lấy.”
Bởi vì những người kia đều vừa đến trước mặt anh, còn chưa phát huy 1% khả năng đã bị anh dọa sợ chạy về.
“.…..”
Dĩ nhiên anh cũng có thể đối xử dịu dàng và tử tế với con gái một chút, nhưng vừa nghĩ đến đối phương là người do ông già kia cử đến, anh chỉ muốn đuổi mối phiền phức này về.
“Hơn nữa sự kiên nhẫn của cô cần rèn luyện nhiều hơn, nếu sự kiên nhẫn mà cô nhận là trình độ như ngày hôm qua thì nói thật, trẻ em ba tuổi còn kiên nhẫn hơn cô nhiều.”
Anh đang chế nhạo ngày hôm qua bảo cô chờ anh, nhưng cô lại biến mất.
Lương Điềm Vi không muốn giải thích, đối phương sẽ không quan tâm đến những cái cớ này, hơn nữa giải thích với người vốn đã ghét mình chỉ thêm dầu vào lửa, không ngại đủ phiền mà thôi.
Anh đã đưa thư khiêu chiến cho cô, dĩ nhiên cô phải chấp nhận thách thức.