Khi cảnh báo biến mất, Ashley thấy Lương Điềm Vi đã trở nên vừa mắt hơn rất nhiều, vì vậy cô ta tốt bụng an ủi Lương Điềm Vi: “Nhưng cô cũng đừng nản lòng, cô trông rất xinh đẹp mà.”
“Cảm ơn cô nhé.” Lương Điềm Vi dở khóc dở cười vặn nắp chai.
“Không phải vấn đề của cô đâu, là do anh ấy không có dự định yêu đương. Anh ấy không tin vào tình yêu, càng không tin tưởng vào hôn nhân. Tóm lại, anh ấy sẽ không thích bất cứ ai cả.”
Đây là lời Billy nói với cô ta, vào lúc cô ta bày tỏ nỗi lòng với Iman và bị từ chối nên cứ buồn bã không vui, Billy đã an ủi cô ta rằng không phải cô ta không tốt mà là do cái tên Iman đó, trời sinh đã thiếu một sợi dây tình cảm, lại hoàn toàn không có chút kỳ vọng và khát vọng nào đối với hôn nhân và tình yêu.
Khi nghe Ashley nói như vậy, Lương Điềm Vi mới nhớ ra quả thật là thế, ngoại hình của Iman đương nhiên không còn gì phải nói, nhưng anh chưa từng dính phải bất kỳ scandal nào liên quan đến chuyện tình cảm.
Các cầu thủ trung học khác và bạn gái đều đã đăng ảnh hôn nhau tại một bữa tiệc lên Instagram, rồi ảnh ôm nhau khi đang mặc đồ bơi ở bãi biển. Tháng sau, cùng bối cảnh, cùng bữa tiệc, cùng những những người bạn bè đó nhưng nữ chính đã đổi người. Từ những cô gái tóc vàng nóng bỏng đổi thành những người nổi tiếng trên mạng gợi cảm.
Iman thậm chí còn không mở tài khoản các mạng xã hội như Instagram và Facebook.
Từ giải đấu trung học, anh vừa xuất hiện đã thu hút một lượng lớn các fan nữ. Các tạp chí thể thao đã khảo sát mức độ nổi tiếng của các cầu thủ bóng bầu dục ngôi sao trung học, anh luôn dẫn đầu trước những người khác với tỷ lệ ủng hộ tuyệt đối.
Trong phiếu bầu của các cầu thủ khác, fan nam có thể chiếm hơn 20%, nhưng Iman thì khác, fan nam bình chọn cho anh nhiều nhất có thể lên tới 40%.
Lương Điềm Vi suy nghĩ một hồi, đột nhiên tặc lưỡi: “Nhưng với khuôn mặt này của anh ấy, nếu không yêu đương thì cũng có hơi đáng tiếc.”
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy cử chỉ “mê hoặc” của anh, cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn.
“Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. nên đã tỏ tình với anh ấy, nhưng anh ấy không đồng ý. Chúng tôi đã nói rõ với nhau sẽ tiếp tục làm bạn rồi.”
Ashley dùng tay phải chống cằm, nhìn về phía Iman với anh mắt đầy mê luyến.
“Những chàng trai tôi gặp ở trường đại học đều là loại đàn ông chỉ cần chạm mắt là đã có thể biến mất khỏi bữa tiệc, tìm một góc, kéo cô vào làm điều xấu, bất kể khi nào và ở đâu, dường như trong đầu chỉ có những suy nghĩ như vây. Oẹ, thật sự rất kinh tởm, chỉ có Iman, anh ấy hoàn toàn khác.”
Đúng vậy, Lương Điềm Vi thầm nghĩ, anh rất đặc biệt, đặc biệt khó đối phó.
“Vậy Ashley, bây giờ cô nhìn anh ấy mà không cảm thấy buồn sao?”
“Sao lại buồn? Tôi cảm thấy những người Châu Á như cô quá dè dặt, thích người ta cũng không dám bày tỏ, chần chừ, trì hoãn. Bạn bè của tôi cũng đang xem mấy bộ phim truyền hình Châu Á đó, chúa ơi, bọn họ kéo tôi, bắt tôi phải xem với bọn họ, nhưng suốt hai tiếng đồng hồ, thậm chí một nụ hôn còn không có. Cô không cảm thấy quá nhàm chán sao? Phim truyền hình của chúng tôi, hai tiếng không biết đã lăn giường mấy lần với tận vài người rồi.”
Lương Điềm Vi bật cười thành tiếng. Đúng là vậy, khi cô mới đến Mỹ được một tháng, cô không biết tiêu chuẩn của phim truyền hình ở đây, bởi vì anh trai Lương Gia Vĩ gia nhập đôi bóng bầu dục, cô bắt đầu có hứng thú với bóng bầu dục. Cô đã tìm một bộ phim điện ảnh nói về đội bóng bầu dục ở trường trung học quyết chí vươn lên.
Ban đầu cô xem là vì nghĩ nó là phim nhiệt huyết thanh xuân, ai mà ngờ được rằng cảnh đầu tiên là cảnh cầu thủ và bạn gái trong một bữa tiệc uống đến say khướt rồi lên giường với nhau. Thật sự là đủ nhiệt huyết, nhưng không đủ thanh xuân.
Chỉ là cảnh thân mật không chút cảnh báo này khiến Lương Điềm Vi sợ hết hồn, cô muốn tắt video đi, nhưng ai ngờ lại ấn nhầm thành vặn to âm lượng, tiếng rêи ɾỉ đầy khắp phòng cô, nghĩ đây là một trải nghiệm rất đáng sợ.
Cũng may hôm đó là tối thứ 6. Bố mẹ đang xem TV ở tầng dưới, còn Lương Gia Vĩ đang ở trường tập luyện, nếu không cô thực sự sẽ xấu hổ đến chết trước mặt gia đình của mình mất.
“Cô nói xem, ai mà không muốn ngồi sau xe máy của anh ấy chứ.”
Lương Điềm Vi gật đầu theo lời của Ashley, ngẩng đầu lên nhìn Iman, người đang được máy ảnh liên tục chụp hình lại. Màn trập kêu lên không ngừng, chiếc xe máy phân khối lớn nặng nề đậu vắt ngang ở giữa. Một bó hoa hồng đỏ tươi được đặt ở ngay trước đầu xe, trên đệm xe là chiếc mũ bảo hiểm màu đen anh vừa cởi xuống, người đàn ông đẹp trai ngậm điếu thuốc lá dài trong miệng, nhưng không châm thuốc.
Chờ đợi rất khó khăn, nhưng cô không muốn ngửi thấy mùi khói thuốc khó chịu.
“Cô nhìn cô gái đó đi.”
Ashley vỗ nhẹ vào cánh tay của Lương Điềm Vi, ra hiệu cho cô nhìn vào cô gái tóc nâu mặc áo lửng bó sát màu xám nhạt và quần short denim đang đứng ở góc bên phải của studio.
Cô ta vừa cao lại vừa xinh đẹp, thân hình ít nhất cũng cao 1,75 mét, chỉ khoanh tay dựa vào tường đã là một cảnh đẹp nóng bỏng rồi. Lương Điềm Vi liền cảm thán ra tiếng: “Woah, cô ấy thật là rất xinh đẹp, cô ấy cũng là người mẫu sao?”
“Đúng vậy, cô ta tên là Julie. Tuần trước cô ta đến studio của chúng tôi để chụp ảnh thì gặp Iman. Tuần này cô ta không có lịch chụp cô ta cũng đến đây để gặp anh ấy. Thực sự sợ rằng người khác không nhìn ra cô ta có hứng thú với Iman hay sao thế.”
Lương Điềm Vi khịt mũi, cảm thấy một người có tiêu chuẩn kép như Ashley có chút buồn cười: “Không phải ban nãy cô còn nói là thích thì phải chủ động biểu hiện ra sao?”
Julie chủ động biểu hiện ra rồi, thì Ashley lại bày ra vẻ đối phương không biết tốt xấu, định xem màn hài kịch của cô ta.
“Vấn đề là Iman hoàn toàn không có hứng thú với cô ta, tuần trước anh ấy đã từ chối cô ta rồi.”
Biểu hiện thì tất nhiên có thể biểu hiện rồi, cô ta chỉ không hài lòng khi Julie vẫn báo riết lấy Iman dù đã bị từ chối.
“Cô có biết chỉ riêng ở chỗ chúng tôi thôi đã có bao nhiêu người mẫu tỏ tình với anh ấy rồi không? Bọn họ đều đã bị anh ấy từ chối hết, không hề có ngoại lệ! Bọn họ thậm chí không thể hỏi xin số điện thoại của anh ấy, nhưng tôi thì có.”
Mặc dù đó là vì qua lại cho công việc.
Có số điện thoại của Iman nhưng cô ta không làm phiền Iman, vì vậy Julie, người thậm chí còn không thể xin được số điện thoại có phải là nên biết điều rời đi không?
Nhưng Julie thực sự nhìn anh đến xuất thần, ánh mắt nóng bỏng và trực tiếp của cô ta nhìn thẳng vào người Iman, không chút e ngại hay che đậy.
Ánh mắt Lương Điềm Vi lại nhìn về phía Iman, từ xưa đến nay, “người đẹp” đều chính là một tai họa.
Người đàn ông này đã khiến Ashley và Julie vướng vào lưới tình, hại bản thân cô đau não không thôi, cô thực sự hy vọng ai đó có thể trị được anh, cho anh biết một chút lợi hại.
Khi cô định thu hồi ánh mắt, người đàn ông mà một giây trước còn bị cô gọi là “tai họa” đột nhiên nhìn sang, ngay lúc tiếp xúc với đôi mắt xanh biếc có thể mê hoặc tâm trí, câu dẫn linh hồn của người khác đó, Lương Điềm Vi đã thực sự như bị điện giật một phát.
Trên đường quốc lộ ven bờ biển dưới ánh hoàng hôn, người ngồi xe máy đón gió, ôm eo anh, dựa vào tấm lưng rộng lớn của anh, được cánh tay mạnh mẽ của anh ôm trên bãi biển, rồi được đôi môi đỏ hơn cánh hoa hồng của anh hôn lấy. Đầu óc của Lương Điềm Vi lập tức hiện lên một số hình ảnh kỳ ảo trước giờ chưa từng nhìn thấy.
Cô mím môi và lúng túng nhìn đi chỗ khác, nhưng cô ngay lập tức hiểu được Julie đang nghĩ gì.
Nếu phần thưởng của việc theo đuổi thành công là có được anh thì thực sự sẽ không muốn buông tay, cho dù có bị từ chối một lần, cũng sẽ muốn thử lại, tất nhiên phải thử, nhất định phải thử.
Ashley nhanh chóng được gọi đến để chuẩn bị đạo cụ, Lương Điềm Vi lại chỉ một mình, máy lạnh trong studio bật vừa đủ, mọi tiếng ồn ào cũng chỉ tập trung ở chỗ Iman đang chụp ảnh.
Trong buổi trưa mùa hè, cơn buồn ngủ dữ dội ập đến, kết hợp với nguồn sáng mờ ảo như đang thôi miên, cô ngồi xổm xuống, nheo mắt dựa vào góc tường nghỉ ngơi.
Cuộc điện thoại của Angela đã đánh thức từ cơn mê man trở lại, bạn cùng phòng xinh đẹp đang ấm ức khóc lóc thảm thiết ở đầu dây bên kia điện thoại.
“Vi, tớ thật sự đã do dự rất lâu, nhưng tớ không còn cách nào khác... Tớ biết chuyện của cậu rất quan trọng, nhưng tớ chỉ có thể tìm cậu, khi nào cậu quay về? Hiện tại tớ rất cần cậu...”
Đại não của Lương Điềm Vi lập tức tỉnh táo lại, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gấp, cô đứng phắt dậy, chai nước đang ôm trong lòng rơi xuống đất, lăn ra xa hai mét.
“Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ về ngay!”
Ánh đèn lóe chớp cách đó không xa vẫn sáng, nhưng đối tượng đang chụp thì không thấy đâu nữa, Iman đâu rồi? Cô muốn nói với đối phương một tiếng rằng cô phải về trước rồi.
Cũng may, khi cô nhìn xung quanh thì đúng lúc nhìn thấy anh đang đứng sau cửa, cô không hề suy nghĩ mà đuổi theo anh.
Ngón tay cô đã nắm chặt tay nắm cửa sau, vừa định dùng sức thì nghe thấy bên ngoài cửa vang lên giọng nói của cô gái, cô đột nhiên dừng lại.
Ở đằng sau cửa không chỉ có Iman, mà còn có cả Julie nữa.
Giọng nữ cố ý chậm rãi, đầu ngón tay trắng mịn tựa như lông vũ, nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng: “Tôi có thể giới thiệu một công việc chụp ảnh tốt hơn cho anh. Iman, tôi rất yêu thích anh.”
Ây da, xem ra không thể quấy rầy được rồi, đành ngày mai quay lại thôi.
Lương Điềm Vi an ủi Angela, đẩy cửa studio ra, ánh nắng chói chang khiến cô nhất thời không mở mắt ra được: “Cậu đừng nôn nóng, cứ từ từ nói. Angela, đừng lo lắng, tớ sẽ quay lại ngay.”
Quay lại dễ đi hơn lúc tới, biết đường nên cũng dễ giải quyết, Lương Điềm Vi chạy đến trạm xe buýt: “Chậm nhất là một tiếng nữa tớ có thể về đến.”
“Vậy thì tốt rồi, Vi, tớ rất xin lỗi, nhưng buổi tối đội cổ vũ sẽ tiến hành một cuộc tuyển chọn sơ bộ. Bây giờ tớ đang bị khóa bên ngoài căn hộ, không thể lấy đồ mặc vào buổi tối, tớ không thể nào sửa soạn được.”
“Hả... chỉ để lấy quần áo thôi sao?”
Báo động khẩn cấp được giải trừ, nhưng đáng tiếc là cô đã chạy hồng hộc dưới trời nắng to, ai bảo giọng điệu của Angela khiến cô nghĩ rằng có việc gì gấp nên phải bay về căn hộ ngay lập tức.
Nhưng bây giờ vẫn chưa đến bốn giờ chiều, còn bài kiểm tra của đội cỗ vũ lại là tám giờ tối, cô hoàn toàn vẫn kịp để đợi Iman giải quyết việc của Julie xong và nói cho đối phương biết lý do cô rời đi trước.
“Angela, ban nãy tớ còn tưởng rằng ngày tận thế sắp giáng xuống ký túc xá của chúng ta rồi đó.”
Angela ở đầu dây bên kia thút tha thút thít không ngừng: “Đúng vậy, đối với tớ mà nói đó chính xác là như thế.”
Angela đã bắt đầu tham gia và tập luyện trong đội cổ vũ kể từ thời trung học, còn hai lần được chọn là cô gái có nụ cười đẹp nhất trong đội cổ vũ. Dáng người cao và mảnh mai 171cm, đại biểu cho sự khỏe khoắn và gợi cảm, nhưng cô ấy có một khuyết điểm chết người, là lơ mơ.
Cô ấy xinh đẹp bao nhiêu thì sẽ lơ mơ bấy nhiêu.
Ví dụ như lần này đi xuống phòng quản lý dưới lầu để lấy hàng chuyển phát, nhưng lại quên chìa khóa nên chính mình cũng không vào được.
Lương Điềm Vi phải bắt xe trở về để cứu cô công chúa lơ mơ, còn Iman từ chối cho Julie thông tin liên lạc một lần nữa, quay trở lại studio, liếc nhìn góc phòng trống rỗng đó.
Cô gái từng nói sẽ đợi anh đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Ha, như anh nghĩ, những người được Steve cử đến luôn có thể dễ dàng bị đuổi đi.
-
Angela thậm chí còn không ăn cơm tối vì cuộc tuyển chọn sơ bộ của đội cổ vũ. Trước khi đi, Lương Điềm Vi vỗ vai Angela nhẹ nhàng động viên: “Cậu đã dậy sớm để chuẩn bị suốt một tuần rồi, nhất định sẽ có kết quả tốt nhất.”
Rõ ràng là đối phương đã dốc hết sức cho bài kiểm tra đầu tiên tối nay, nhưng bây giờ còn chưa đã rời khỏi căn hộ cô ấy đã căng thẳng đến mức thở gấp, thậm chí còn không nhớ được động tác đầu tiên mở màn là gì nữa.
“Vi, động tác đầu tiên của tớ là...”
“Đưa hai tay lên rồi vặn hông, như thế này.”
Lương Điềm Vi giơ cao hai tay thực hiện động tác vẫy quả cầu hoa mà không cần bất kỳ đồ vật thực sự nào, chính bản thân cô cũng không nhận ra, bởi vì Angela ngày đêm luyện tập trong căn hộ, cô cũng đã thuộc lòng toàn bộ động tác luôn rồi.
Angela nhìn những động tác uyển chuyển của cô và thốt lên: “Cục cưng, sao cậu có thể nhảy đẹp như thế! Hay là cậu đi thi với tớ đi, tớ nói thật nhé, cậu xinh đẹp như vậy, không gia nhập vào đội cổ vũ thì thật là quá đáng tiếc.”
Ừm, có vẻ như cũng là một con đường.
Nếu cô không thể vượt qua kỳ thi làm trợ lý cầu thủ, thì việc tham gia vào đội cổ vũ thực sự cũng là một lựa chọn không tồi. Nhưng ngoại trừ phải biểu diễn mở màn náo động không khí và giữa hiệp, đội cổ vũ còn phải quay mặt về khán giả giữa trận để cổ vũ cho các cổ động viên của đội bóng, vậy thì cô làm sao có thể xem trận đấu được, đằng sau đầu của cô cũng đâu có mắt.
Thượng Đế đã mở giếng trời ở góc trên bên phải cho cô, nhưng sau khi tỏa ra ánh sáng đầu tiên nó đã nhanh chóng đóng lại, not you.
Cô im lặng một lúc: “So với việc làm cổ động viên, tớ cảm thấy làm trợ lý cầu thủ phù hợp hơn với tớ hơn.”
“Thật không? Nhưng tớ nghĩ khi cậu mặc chiếc váy ngắn của đội cổ vũ, chắc là không ai có thể rời mắt khỏi cậu đâu, baby ạ.”
Lương Điềm Vi có vẻ ngoài ngọt ngào, xinh xắn nhưng thân hình lại rất nóng bỏng, bắt mắt, không cần phải khiêm tốn. Cô giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, trêu chọc Angela: “Vậy thì tớ càng không thể đi, nếu mọi người đều chỉ nhìn tớ và không nhìn cậu thì phải làm sao đây?”
Không ngờ Angela lại cong khóe miệng lên: “Không sao, chỉ cần bạn trai tớ nhìn là đủ rồi.”
Lương Điềm Vi biết bạn trai của Angela cũng là một cầu thủ, hai người bọn họ quen biết trong bữa tiệc chào mừng tân sinh viên lúc khai giảng, chỉ một ánh mắt mà cả bầu trời ùn ùn sấm chớp.
Hai người bạn trai mà thời trung học Angela đã từng qua lại đều là cầu thủ bóng bầu dục. Theo ý kiến
cá nhân của cô ấy thì chỉ có những cầu thủ bóng bầu dục mới xứng với những cô cổ động viên xinh đẹp và sεメy, cũng chỉ những cô cổ động viên mới xứng được với những cầu thủ bóng bầu dục đẹp trai và dũng mãnh.
Lần đầu tiên Lương Điềm Vi nghe thấy logic kỳ lạ của cô ấy, trên đầu cô đã đầy dấu chấm hỏi: “Nhưng lỡ như cầu thủ nhiều cổ động viên thì sao?”
Tiểu thư Angela trắng trẻo ngọt ngào ngây thơ nghiêm túc trả lời cô: “Vì vậy hồi ở trung học tớ đã hẹn hò với hai người bạn trai đấy.”
……
Khi chuẩn bị ra ngoài, Angela đòi Lương Điềm Vi một cái ôm động viên, không ngờ đối phương lại vẫy vẫy chìa khóa với cô ấy: “Đi thôi, tớ cũng tới đó.”
“Vi ~ cậu thật sự là quá tốt!”
Không cho cô ấy có cơ hội nói xong, Lương Điềm Vi lập tức ngăn cô ấy, cô đã hiểu quá rõ sự nhiệt tình của Angela rồi: “Tớ chỉ là đúng lúc phải đến sân bóng mà thôi, vừa khéo đi cùng với cậu, cậu không cần phải nhiệt tình như vậy.”
Angela thực sự rất biết làm nũng, đôi môi hồng hào và sáng bóng nhếch lên cao: “Tớ còn tưởng rằng cậu cất công đi cùng tớ nữa chứ, để khi tớ quên động tác cậu có thể nhắc nhở tớ.”
Có làm nũng với cô cũng vô dụng, cô không phải bạn trai của Angela: “Không phải cất công đâu nhé.”
Cô đến đó là vì Iman, nếu nói là cất công, thì chính là cất công đi vì Iman.
“A ha, vậy tớ sẽ không đãi cậu ăn hai phần kem đâu.”
Vì để cảm ơn Lương Điềm Vi trong một ngày nắng nóng như vậy mà còn vội chạy về giúp cô ấy mở cửa, Angela đã hào phóng hứa mời Lương Điềm Vi đi ăn món kem thủ công đắt tiền và ngon lành ở cạnh trạm xe buýt.
Lương Điềm Vi lập tức thay đổi quyết định, đối mặt với đồ ngọt như kem, cô luôn không có lập trường: “Nếu không phải đặc biệt đi cùng cậu thì còn có lý do nào khác nữa. Đương nhiên là tớ đặc biệt tới đó cùng cậu rồi, thuận tiện sẽ đi tới căn cứ để tìm huấn luyện viên Steve. “
Angela lập tức tò mò: “Tìm huấn luyện viên để làm gì, cậu vẫn chưa thành công sao?”
Công việc của một người mẫu không giống như một công việc bình thường, có giờ giấc, vị trí cố định, trong trường hợp hoàn toàn không biết gì về anh mà đã nôn nóng đi thì rất có thể sẽ chẳng được gì.
Những lời của Ashley nhắc nhở cô rằng số điện thoại Iman mà ai cũng muốn, cô cũng muốn, như vậy thì cô có thể biết được thời gian và địa điểm làm việc của đối phương.
Theo những gì Iman nói hôm nay, thái độ chán ghét của anh đối với bóng bầu dục, cho dù cô có vất vả chạy đến cũng sẽ không gặp được. Đoán chừng anh chàng kiêu ngạo, lãnh đạm cho dù không làm việc cũng sẽ không đến huấn luyện, đó là điều khiến người ta khó chịu nhất.
Lương Điềm Vi trả lời: “Tớ muốn hỏi ông ấy số điện thoại của Iman, như vậy thì có thể biết Iman đang ở đâu.”
“Vi, cậu thật sự rất nỗ lực nhỉ.”
Hôm qua, cô ấy đã rất sốc khi nghe tin Lương Điềm Vi muốn đi tìm Iman, bởi vì cô ấy nghe bạn trai của mình kể rằng trong đội có một quỷ phiền phức, tên là Iman Lawrence, người này rất kiêu ngạo, lại còn không tuân theo quy tắc của đội, vô cùng khốn kiếp.
Angela rất lo lắng cho Lương Điềm Vi. Tối hôm qua cô ấy còn không ngừng thực hiện công tác tư tưởng với cô, bảo cô đừng đi. Ban nãy cô ấy còn nhân cơ hội bảo Lương Điềm Vi tham gia đội cổ vũ, cũng là vì muốn để cô từ bỏ.
Nhưng rất rõ ràng là cô không hề có ý định từ bỏ.
Lương Điềm Vi mỉm cười, cô không phải loại người tràn đầy năng lượng, bình thường cô cảm thấy mình giống như một món con ếch đồ chơi bật nhảy hồi xưa.
Vỗ mông một cái sẽ nhảy lên một bước, khi gặp trở ngại cô sẽ nản lòng và nhụt chí ngay lập tức, nhưng cô sẽ sớm hiểu ra, vấn đề nếu không được giải quyết sẽ luôn tồn tại và giải pháp duy nhất là đối mặt với nó.
Vì vậy, động lực đó sẽ luôn thúc ép, bắt buộc cô tiếp tục tiến về phía trước, không cần ai khác, chính cô cũng có thể làm được.
Vừa nghĩ rằng không phải chỉ có một mình mình là phải đối mặt với khó khăn, cả Lương Điềm Vi cũng vậy, Angela lại đột nhiên cảm thấy tràn đầy dũng khí: “Được rồi, ngày mai cậu quay về chúng ta sẽ đi ăn kem. Tiệm bọn họ có vị gì ngon thế?”
“Cá nhân tớ sẽ tiến cử vị việt quất và tiramisu.”
Vị dâu chua chua ngọt ngọt thanh mát cộng với chocolate nồng đậm béo ngậy nên ăn chung với nhau mới đủ cảm giác.
Hai người tách ra ở ngã tư, Lương Điềm Vi đi thẳng đến căn cứ huấn luyện của đội bóng bầu dục, cửa văn phòng đã bị khóa, buổi tập thứ bảy kết thúc sớm, lúc này trên sân bóng không còn có ai nữa.
So với việc không gặp được Iman, cô lại không gặp được huấn luyện viên trước rồi, không còn cách nào khác, cô đành đến tìm Angela thôi.
Hàng năm, hai trận bóng chính của Liên đoàn Thể thao Đại học lần lượt là trận bóng bầu dục được tổ chức vào học kỳ trước và trận đấu bóng rổ vào học kỳ sau. Nhà thi đấu chính là sân nhà của đội bóng rổ trường. Bây giờ không phải tuần thi đấu, nên được đội cổ vũ mượn làm địa điểm tổ chức cuộc tuyển chọn sơ bộ.
Nhà thi đấu cách căn cứ bóng bầu dục không xa, bây giờ cô sang có thể vẫn xem kịp phần biểu diễn Angela, nhưng Lương Điềm Vi lại hoàn toàn không thể ngờ được rằng cái tên Stanley phiền phức cũng có mặt ở đó.
Nào ngờ sau khi Angela kết thúc màn biểu diễn, lại thân mật ôm Stanley và cùng đi đến trước mặt cô, phóng khoáng giới thiệu: “Vi, anh ấy chính là bạn trai của tớ, Stanley.”