Sau bữa tối, Lương Thích đưa Hứa Thanh Á về khách sạn, đang muốn chuyển tiền cho cô nhóc thì bị Hứa Thanh Trúc ngăn lại.
Hứa Thanh Trúc đã chuyển 10.000 nhân dân tệ cho Hứa Thanh Á, đồng thời dặn em ấy không được tiêu xài phung phí, không được ra ngoài quậy phá với đám cẩu bạn bè đó.
Hứa Thanh Á xua tay nói: “Được rồi, em biết rồi, chị có thể nhanh chóng quay về.”
Còn gọi Lương Thích: “Chị Lương Thích, quản vợ chị đi.”
Lương Thích đứng ở cửa, bất đắc dĩ cười, trong nụ cười mang theo cưng chiều: “Tôi làm sao dám.”
Hứa Thanh Trúc nhẹ nhàng liếc cô.
Đôi mắt đẹp kia mang theo vài phần phong lưu đa tình, nhìn qua rất dục, vừa mị hoặc vừa giận.
Lương Thích nhún vai, trong mắt vô tội——vì diễn kịch với cô nha.
Hứa Thanh Á xoa xoa cánh tay: “Đi mau đi, em không muốn ăn cẩu lương.”
------------------------------------------------------------
Từ khách sạn đi ra, vẻ mặt Hứa Thanh Trúc mệt mỏi.
Trong không khí như có như không thoảng thoảng hương rượu dâu tây.
Bình thưỡng mũi Lương Thích rất thính nhưng hôm nay có chút mệt mỏi, từ lúc xuyên qua đến giờ, cô hầu như chưa từng nghỉ ngơi, bây giờ cô chỉ đang cố gắng chống đỡ tinh thần.
Dù vậy, cô vẫn ngửi thấy mùi hương độc đáo đó.
Cấp bậc Omega càng cao thì hương vị càng dễ ngửi.
Ngoài ra, tin tức tố cũng có mức độ tương thích, tin tức tố của Omega đối với một Alpha tạo ra ảnh hưởng càng lớn thì chứng tỏ tin tức tố của hai người càng tương thích.
Có lẽ là do tác dụng thuốc ức chế tạm thời sắp hết nên tin tức tố Omega mới rò rỉ bay ra ngoài.
Lương Thích mở cửa xe cho Hứa Thanh Trúc, sau khi Hứa Thanh Trúc ngồi vào thì khẽ gật đầu với cô, thấp giọng nói cảm ơn.
Khách sáo hơn trước rất nhiều.
Lương Thích lên xe thắt dây an toàn, nhìn Hứa Thanh Trúc, mới phát hiện nàng vẫn chưa thắt dây an toàn.
“Hứa Thanh Trúc.” Lương Thích gọi nàng: “Thắt dây an toàn.”
Hứa Thanh Trúc cau mày, mái tóc đen dài thẳng tắp xoã xuống che kín bả vai xinh đẹp và nửa khung xương quai xanh, rũ xuống trước ngực.
Mà bên Lương Thích đối diện với nàng, mái tóc được buộc sau tai không một chút cẩu thả để lộ đôi tai nhỏ và đường quai hàm thanh tú, tuy nhiên, đôi má trắng ngần của nàng phủ một tầng hồng nhạt, như thể vừa thoa phấn hồng, mồ hôi mỏng chảy ra từ chóp mũi, những giọt mồ hôi nhỏ trong suốt có thể phản chiếu ánh sáng trong xe, môi đỏ mang theo một tầng cảm giác phủ phấn ẩm ướt.
Như nhụy hoa sắp nở vào mùa xuân.
Còn có sương sớm.
Tươi sáng, mê người.
Hình ảnh được lấp đầy trong khoảnh khắc này.
Thật khó để rời mắt khỏi nó.
Lương Thích nuốt nước bọt, quay mặt đi, nhấn trái tim của mình, thở ra một hơi nặng nề.
Sau vài lần hít thở sâu, cuối cùng cô cũng kiểm soát được nhịp tim.
Thật ra thì không tính là thích.
Đây có lẽ là một *nhan khống, thích thưởng thức những nữ nhân xinh đẹp và không khống chế được mà động tâm.
(*Ý chỉ cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, ᴠì ᴠẻ đẹp của đối phương mà đem lòng уêu)
Huống chi trong thân thể này còn lưu lại một ít dấu vết thích Hứa Thanh Trúc.
Lương Thích hô thêm một tiếng: “Hứa Thanh Trúc?”
Sắc mặt Hứa Thanh Trúc càng đỏ, mùi hương của nàng tản ra trong xe càng ngày càng nồng đậm.
Điều này làm cho Alpha chống đỡ như thế nào?
Lương Thích thở dài, cô cầm nước uống một hơi để bình tĩnh lại.
Cô mở nửa cửa kính bên cạnh, cố gắng tận dụng cơn gió đầu thu để khiến bản thân tỉnh tảo một chút.
Hứa Thanh Trúc chỉ cau mày nhẹ giọng trả lời, nhưng giọng nói quá mềm mại và quyến rũ làm lòng người ngứa ngáy.
Lương Thích muốn nhanh chóng đưa nàng đến bệnh viện nên quay sang giúp nàng thắt dây an toàn.
“Đắc tội rồi.” Lương Thích nghiêng người nói, lúc này trong không khí tin tức tố Alpha và Omega hòa quyện vào nhau, như những linh hồn cô tịch lâu ngày không gặp mà ngọn lửa mê người kia rất nhanh đã bùng cháy, trong không khí đều bốc lên những tia lửa lộp bộp.
Lương Thích thiếu nữa không kiềm chế được, cả người đè lên người nàng.
Tay cầm dây an toàn của cô run lên, ngón tay mơ hồ đặt lên bụng Hứa Thanh Trúc, chỉ cần di chuyển lên một chút là đυ.ng phải nơi mềm mại.
Cô lập tức ngả người ra sau.
Thân thể giống như bị đốt cháy.
Chính xác là cảm giác tựa như đêm qua.
Nhưng hiện tại không phải kỳ mẫn cảm của Alpha, tình huống cũng không nghiêm trọng như tối đó, còn có thể chống đỡ.
Cô nhanh chóng thắt dây an toàn cho Hứa Thanh Trúc như đang chạy trốn, có điều lúc cô thắt dây an toàn, những ngón tay lạnh ngắt của Hứa Thanh Trúc vuốt ve vị trí sau tai trái cô, nơi có một vết sưng nhỏ, là tuyến thể, là nơi nhạy cảm nhất khi giao hoà với Omega.
Đầu ngón tay nàng mềm mại, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể của Lương Thích.
Lương Thích liền cảm thấy cơ thể mình không còn sức lực.
Lương Thích: “…”
“Bệnh. . . bệnh viện.” Hứa Thanh Trúc ấp a ấp úng nói, ngón tay đột nhiên co quắp, nhưng móng tay lại cào tuyến thể Lương Thích.
Đau quá.
Lương Thích hoài nghi nàng có phải cố ý hay không.
Cuối cùng cũng thoát ra được, sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi.
Nếu thêm mấy lần như vậy nữa nói không chừng đến cả mạng cô cũng không còn.
Ai có thể chịu đựng được “Omega số 1 Hải Châu” kiều diễm như này.
Lương Thích sợ mùi tin tức tố của Hứa Thanh Trúc phát tán ra ngoài nên đóng cửa kính rồi bật điều hòa trong xe.
Hứa Thanh Trúc mặc váy bị lạnh đến mức khoanh tay cuộn tròn vào một góc, Lương Thích phủ áo khoác lên người nàng.
Trở lại bệnh viện một cách khó khăn.
Cô thấy Hứa Thanh Trúc đã nửa hôn mê, khóe mắt vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt nên cũng không gọi nàng dậy mà trực tiếp bế nàng vào bệnh viện.
-----------------------------------------------------------------------------
Hôm nay Triệu Tự Ninh không làm ca đêm nhưng cô lo lắng Hứa Thanh Trúc đã xuất viện nên đổi ca với đồng nghiệp.
Đến mười giờ, Hứa Thanh Trúc vẫn chưa về, cô định gọi cho Hứa Thanh Trúc, đang lấy điện thoại ra thì thấy Lương Thích Hứa ôm Hứa Thanh Trúc đi vào.
Tình hình có vẻ không tốt lắm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Tự Ninh hỏi: “Không phải dùng thuốc ức chế rồi sao?”
“Thuốc hết tác dụng.” Lương Thích trả lời ngắn gọn.
Hiện giờ, trong sảnh bệnh viện, tin tức tố Omega đang phát tán, rất nhiều Alpha đã ngửi thấy mùi.
Hương vị ngọt ngào đến nỗi khiến một Alpha bị bất tỉnh, gây ra sự hỗn loạn trong thời gian ngắn.
Trở lại phòng bệnh, Triệu Tự Ninh tiêm cho Hứa Thanh Trúc một liều thuốc ức chế, sau khi truyền nước, Hứa Thanh Trúc chìm vào giấc ngủ sâu.
Lương Thích ở phòng bệnh của nàng một lát mới rời đi.
Trời khuya rồi, Lương Thích lười quay về biệt thự, đành quay lại phòng bệnh trên lầu, vừa nhìn đã 11 giờ.
Cô nằm trên giường, đầu óc quay cuồng suốt một ngày dài.
Quá nhiều người xuất hiện và quá nhiều chuyện xảy ra.
Mọi người và mọi chuyện đều làm rối loạn nhịp sống ban đầu của cô khiến cô cảm thấy hơi choáng ngợp.
Khi cô đang suy nghĩ sau này nên lấy việc mất trí nhớ hay muốn thay đổi hoàn toàn để bắt đầu cuộc sống mới làm cái cớ thì chuông điện thoại vang lên.
Cô sợ tới mức giật mình.
…..
Một lúc sau, nhạc chuông được đổi.
Lương Thích nhìn ghi chú là Lương phu nhân.
Là mẹ của nguyên thân.
Lương Thích ấn mi tâm, hít sâu một hơi, cố gắng xua đi sự mệt mỏi của mình bằng cách này, vào giây cuối cùng khi tiếng chuông sắp kết thúc thì cô nhấn trả lời: “Xin chào?”
“Niếp Niếp, ngủ chưa?” Khâu Tư Mẫn ân cần hỏi.
“Vẫn chưa.” Lương Thích đáp: “Đang định ngủ.”
“Thật tốt mẹ không làm phiền con.” Khâu Tư Mẫn cười cười: “Mẹ gọi cho con vì muốn nói đã hẹn với Chu phu nhân rồi, ngày kia con với An An sẽ gặp nhau và cùng dùng bữa ở khách sạn Thương Nguyệt, nếu phù hợp thì hai đứa kết thân cùng nhau.”
Lương Thích: “...?”
Sao cái này giống như một buổi xem mắt thế?
Nếu nguyên thân độc thân, cô vẫn có thể hiểu được, vấn đề là nguyên thân đã kết hôn.
“An An nói không bận tâm chuyện tình cảm trước đây của con.” Khâu Tư Mẫn nói: “Trước khi kết hôn thì thu dọn sạch sẽ là được.”
Lương Thích: “?”
“Mẹ, mẹ nghĩ sai rồi.” Lương Thích bất đắc dĩ nói: “Con đã kết hôn.”
“Mẹ nghĩ sai cái gì đây.” Khâu Tư Mẫn có chút tức giận: “Kết hôn cũng có thể ly hôn. Hơn nữa, không phải con đã nhờ mẹ giúp con ư? Nói là không thích cái hiện tại muốn đổi cái mới.”
Lương Thích: “...”
Chúa ơi, cứu cô đi.