Xuyên Thư: Xuyên Thành Tra A Sau Omega Ta Mang Thai

Chương 12

Lâm Tịnh Xán nghe vậy trừng mắt nhìn bạn mình: “Cậu ấy không phải Lương Thích thì còn có thể là ai?”

Người bạn tỏ vẻ ngây thơ: “Xuyên sách? Xuyên phim truyền hình? Hay là xuyên linh hồn? Đoạt xạ? Tất cả đều có thể.”

Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía người vừa nói chuyện như một kẻ ngốc, đây là Tô Mỹ Kỳ, con gái của Hải Vi, bình thường thích đọc tiểu thuyết nhất.

Hơn nữa có một đoạn thời gian trên tin tức báo sắp tới sẽ mở ra Thập Tinh Liên Châu trăm năm khó gặp, cô ấy tìm thấy một cuốn tiểu thuyết có nữ chính cùng tên với mình, thức ba đêm để đọc và thuộc lòng toàn văn, thề rằng nhất định có thể tạo ra một kỷ nguyên của riêng mình.

Kết quả...... Thập Tinh Liên Châu trôi qua lâu rồi, Tô Mỹ Kỳ vẫn còn.

Vì lý do này, Tô Mỹ Kỳ thường bị chế giễu trong các bữa tiệc của người nổi tiếng.

“Đầu cậu bị hỏng sao?” Lâm Tịnh Xán trợn tròn mắt: “Những chuyện như vậy mà cậu cũng tin?”

“Cậu không tin tôi?” Tô Mỹ Kỳ nhún vai và nói một cách thờ ơ: “Cậu không nghĩ cô ấy đã thay đổi sao? Ngay cả Trình Nhiễm cũng đăng về cô ấy trên trang cá nhân, điều này có lẽ liên quan đến những thay đổi của cô ấy. Cho nên, trong tình huống này không phải xuyên không thì là gì?”

“Vậy cậu cảm thấy cậu ấy xuyên đến cái gì?” Lâm Tịnh Xán cười lạnh một tiếng: “Sách hay phim truyền hình?”

“Khả năng cao là xuyên sách.” Tô Mỹ Kỳ nói tới điều này, đôi mắt cô sáng lên, nóng lòng muốn chạy đến trước mặt Lương Thích tóm lấy cô ấy hỏi về xuyên thư đại pháp: “Tổng hợp tất cả biểu hiện, cô ấy đều có khả năng như xuyên sách nhưng…”

Cô ngừng lại.

Trong một lúc, không ai trả lời lời câu nói của cô.

Vài giây sau, cô nói với giọng tiếc nuối: “Những cô gái xuyên sách thời nay rất thông minh, chưa bao giờ *OOC. Cô ấy OOC quá dễ phát hiện, khác hẳn với tính cách của Lương Thích và có vẻ không có chỉ số IQ cao.”

(*OOC là viết tắt của “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.)

Mọi người đều im lặng.

Một lúc sau, Tô Mỹ Kỳ nghiêm túc hỏi: “Không đúng sao?”

Lâm Tịnh Xán lắc đầu và đi trước: “Quá thái quá, tôi thà đi hỏi Lương Thích tại sao lại như thế.”

Một người bạn vỗ vai Tô Mỹ Kỳ: “Tôi quen biết Triệu Tự Ninh, cậu có thể tìm cô ấy để chụp phim.”

Một người bạn khác thở dài: “Mỹ Kỳ, đây là bệnh, cần phải trị.”

Tô Mỹ Kỳ: “...”

Cô đang rất nghiêm túc.

-----------------------------------------------------------------------

Lương Thích và Hứa Thanh Trúc trở lại khách sạn.

Hứa Thanh Trúc vẫn là bộ dáng người lạ chớ gần, trong thang máy cũng mỗi người một phía, không thèm nhìn cô.

Lương Thích muốn giải thích tình hình với Hứa Thanh Trúc nhưng cô cảm thấy không có gì để giải thích.

Những gì cô ấy vừa làm…chắc là đúng với một người vợ hoàn hảo rồi nhỉ? Phải không?

Nhưng Hứa Thanh Trúc không có phản ứng gì.

Như nàng đã nói trước đây hẳn là không thích.

Cho nên không quan tâm bên cạnh cô có nữ nhân khác hay không, cũng không quan tâm cô sẽ phản ứng thế nào.

Ngay cả khi vừa rồi không có cô, Hứa Thanh Trúc vẫn có thể đối phó tốt.

Cô có sự tín nhiệm không thể giải thích được đối với Hứa Thanh Trúc.

Thang máy đến tầng cao nhất, Hứa Thanh Trúc nhìn điện thoại, khẽ cau mày, khoảnh khắc cửa thang máy chậm rãi mở ra nàng đi qua phía cô.

Lương Thích đứng sang một bên và lùi ra một khoảng.

“Đóng với tôi một vở kịch.” Hứa Thanh Trúc nói: “Sẽ không quá lâu, cũng không tốn nhiều thời gian của cô.”

Lương Thích trong lòng thả lỏng một chút: “Được.”

Sau đó lại hỏi: “Phối hợp với cô như nào?”

Cô không muốn nói bậy với Hứa Thanh Trúc rồi tiếp nhận hình phạt vô lý từ hệ thống.

Thật sự...... xui xẻo.

Hứa Thanh Trúc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không cần, cô làm nền là được.”

“Được.” Lương Thích nghĩ một lúc và thuyết phục: “Nói chuyện tốt với em gái cô, dù sao em ấy vẫn còn nhỏ, bị xé những thứ liên quan đến thần tượng đều rất dễ giận, cô nhóc nào cũng vậy. Dỗ em ấy trước, cùng lắm thì tôi cho em ấy tiền mua lại cái mới, đừng vì chuyện này mà cãi nhau với cả nhà, thực sự không đáng.”

Nếu Lương Thích có người nhà, cô chắc chắn sẽ hoà thuận với họ.

Nhưng cô không còn.

Vì vậy, cô rất hâm mộ gia đình Hứa Thanh Trúc.

Có một người mẹ nhân hậu, một người cha che mưa che nắng và một cô em gái tuy không quá giỏi giang nhưng thỉnh thoảng lại ngoan ngoãn và có thể tâm sự cùng mình.

“Tại sao tôi cảm thấy những điều cô nói giống như một đứa trẻ khao khát tình thương nhưng không có được vậy?” Hứa Thanh Trúc nhìn cô, vừa ấn mật mã vừa thấp giọng nói: “Cái này không giống với điều mà Lương Thích sẽ nói ra.”

Lương Thích: “...”

Không hiểu sao cảm giác cứ như bị thăm dò.

“Không.” Lương Thích muốn giải thích nhưng Hứa Thanh Trúc lại nói: “Tôi nhớ rõ tháng trước cô đã cãi nhau với chú Lương vì không chiếm được biệt thự nằm phía bắc thành phố.”

Lương Thích: “...”

Có sao?

Cô nhất thời không biết Hứa Thanh Trúc đang thăm dò cô hay chỉ đơn thuần nói ra.

Bởi vì trong đầu cô không có ký ức liên quan đến việc này.

May mắn thay, Hứa Thanh Trúc không bận tâm đến.

Lúc các cô đi vào, Hứa Thanh Á đang đeo tai nghe bluetooth nằm trên sô pha, quần ngắn cũn cỡn, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, Lương Thích xoay người không nhìn cô nhóc nữa.

Hứa Thanh Trúc đi tới vỗ vỗ chân em ấy, ý bảo cô nhóc đứng lên.

Hứa Thanh Á miễn cưỡng tháo tai nghe bluetooth ra: “Làm gì?”

“Chị đói rồi.” Hứa Thanh Trúc không còn gay gắt như trước, nhẹ giọng nói: “Đi ăn thôi.”

Hứa Thanh Á khó hiểu: “Hả?”

“Còn ngây ra đó làm gì?” Hứa Thanh Trúc nói: “Thay quần đi ra ngoài ăn cơm.”

“Có ý gì?” Hứa Thanh Á cau mày: “Chị không phải là muốn thừa dịp ăn cơm gọi bố mẹ tới chứ? Để em nói cho chị biết, em không thể nuốt nổi cục tức này, bố đã ném ảnh thần tượng của em ra xung quanh, chị có biết việc tìm những album đó khó như thế nào không? Tất cả đều là phiên bản giới hạn và hiện tại em không thể nhận hàng đã qua sử dụng.”

“Không phải, mẹ bảo em nghỉ ngơi ở bên ngoài.” Hứa Thanh Trúc nói: “Em bình tĩnh, chị không nói với bố mẹ đâu, em đi ăn cơm đi. Cả chị và Lương Thích đều có việc phải làm nên sau bữa tối tụi chị sẽ rời đi.”

Hứa Thanh Á mặc dù không tin lắm, nhưng cô quả thật đói bụng, nhét tai nghe bluetooth vào trong cặp sách, chỉ vào Hứa Thanh Trúc nói: “Chị, chị không thể gạt em.”

“Chị gạt em lúc nào?” Hứa Thanh Trúc nói.

Hứa Thanh Á hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.

-------------------------------------------------------------------------

Lương Thích không quen khách sạn ở đây lại không biết ở đâu thì ăn ngon.

Cũng may mà Hứa Thanh Trúc không để cô chọn, cô vừa lên xe đã đưa điện thoại cho nàng, trên đó có địa điểm nên cô chỉ cần đi theo hướng dẫn.

Sau khi đến nhà hàng, Lương Thích đi đỗ xe để chị em Hứa Thanh Trúc vào trước.

Bãi đỗ xe yên lặng, cô ngồi ở ghế lái một lát, đợi đến khi nghỉ ngơi tốt hơn mới đi.

Đây là một nhà hàng Tây vô cùng sang trọng, Hứa Thanh Trúc đã gọi món cho cô, sau khi bước vào cô cũng lịch sự cảm ơn.

Hứa Thanh Á ngẩng đầu nhìn cô: “Chị Lương Thích, bây giờ chị…”

Lương Thích: “Hả?”

Hứa Thanh Á chậc lưỡi: “Thật giống thê nô.”

“Có sao?” Lương Thích lúng túng chạm chóp mũi, cô chỉ lịch sự nói cảm ơn mà thôi.

Liên quan gì đến thê nô?

“Đúng đúng.” Hứa Thanh Á gật đầu lia lịa: “Người quen biết chị, có ai không biết Lương tiểu thư là một người vô lễ, kiêu căng làm càn?”

Lương Thích: “...”

A, cái này.

“Được rồi.” Vừa lúc thức ăn mang tới Hứa Thanh Trúc ngắt lời: “Ăn cơm.”

Hứa Thanh Á hờ hững nhún vai: “Có thể là tin đồn, em cảm thấy chị Lương Thích vẫn luôn tốt.”

Hứa Thanh Trúc liếc em ấy một cái: “Lương Thích cho em bao nhiêu chỗ tốt?”

“Không có, chẳng lẽ chị cảm thấy chị Lương Thích không tốt sao?” Hứa Thanh Á hỏi.

Hứa Thanh Trúc: “...”

Nàng lạnh lùng nói: “Ăn cơm.”

“Nếu chị thấy chị ấy không tốt, tại sao chị kết hôn với chị ấy?” Hứa Thanh Á ngắt lời, sau đó nhìn Lương Thích mê muội: “Lương Thích đối với chị thật ôn nhu.”

Bản thân Lương Thích nghe vậy cũng cảm thấy xấu hổ.

Có lẽ tất cả mọi người Hứa gia không biết tình cảnh lúc trước Hứa Thanh Trúc như thế nào.

Dù sao nguyên thân rất giỏi ngụy trang trước mặt người Hứa gia.

Để cha Hứa gả Hứa Thanh Trúc cho cô ấy, thậm chí cô ấy còn quỳ trong phòng khách của Hứa gia cả ngày.

Điều đáng sợ nhất là mọi người đều nghĩ cô ấy đối xử thật tốt với nàng.

Chỉ có nàng ấy mới biết mình đã trải qua địa ngục nhân gian ra làm sao.

Lương Thích nhìn Hứa Thanh Trúc, trái tim chợt đau nhói.

Trong nháy mắt là sự đồng cảm.

Giống như mọi người đều cho rằng cô không cha không mẹ, cô không cần bị quản thúc, đứng dưới ánh đèn sân khấu, toả sáng chói mắt.

Nhưng đâu ai biết cô khi một mình trở về căn nhà trống vắng, không dám yêu đương, không có người để tâm sự, cuối cùng cuộc đời có bao nhiêu cô đơn.

Hứa Thanh Trúc chú ý tới ánh mắt của cô, quay đầu nhìn, khóe môi cong lên: “Nhìn tôi làm gì? Ăn đi.”

Lương Thích gắp gan ngỗng trong đĩa cho nàng: “Cô ăn trước đi, ăn nhiều một chút.”

“Thật ngược đãi cẩu độc thân.” Hứa Thanh Á trêu chọc.

Đúng lúc này, điện thoại của Lương Thích vang lên, cô nhìn màn hình, là Trình Nhiễm.

Cô cau mày và cúp máy.

Hứa Thanh Á hỏi: “Sao không nhận?”

Lương Thích chặn số đó: “Là người chị không thích lắm.”

-------------------------------------------------------------------------

Ở phía bên kia thành phố, Cris Bar.

Một Alpha quyến rũ ngồi trước quầy bar, uống hết ly này đến ly khác, dùng ngón tay bấm điện thoại.

Nhưng một giọng nói điện tử phát ra từ ống nghe: “Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đã bị tắt.”

Ly rượu trong tay chớp mắt bay ra ngoài vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Trình Nhiễm ấn mi tâm, nhịn không được mắng một câu: “Chết tiệt.”

“Lương Thích đúng là điên rồi.” Trình Nhiễm lại uống một hớp rượu: “Chỉ vì Hứa Thanh Trúc mà muốn tuyệt giao với tôi? Hơn nữa, tôi cũng không động vào Hứa Thanh Trúc. Lúc trước là ai bắt nạt Hứa Thanh Trúc? Đáng chết. Rác rưởi này tại sao hiện tại lại chủ động làm trò chó liếʍ.”

Cô chửi rủa một hồi rồi khẽ thở ra một hơi: “Không, mình cần phải biết con chó này đã xảy ra chuyện gì.”

“Chẳng lẽ Hứa Thanh Trúc uy hϊếp nó?” Trình Nhiễm vừa nói vừa bấm điện thoại, đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối.

Trình Nhiễm ấn huyệt thái dương, say khướt ra lệnh: “Giúp tôi điều tra một người.”

“Ai?”

Trình Nhiễm nói: “Lương Thích.”

Nói xong thì bổ sung: “Còn có Hứa Thanh Trúc và tình hình tài chính hiện tại của Hứa gia.”

Vài giây sau, cô lại nói: “Điều quan trọng nhất là hôm qua và hôm nay ở bệnh viện Lương Thích đã xảy ra chuyện gì. Tôi muốn biết tất cả kể cả lớn hay nhỏ.”

Cô không tin Lương Thích chỉ thay đổi sau một đêm.