Đến lúc đó… ánh mắt của Andel tối sầm xuống, như nghĩ đến chuyện gì, nụ hôn của cậu ấy lại mạnh thêm mấy phần, không ngừng hấp thụ không khí trong miệng của Hà Ninh. Hai người trao đổi nước bọt của nhau, đến cuối cùng còn kéo ra một sợi tơ, dâʍ đãиɠ treo ở trên môi của Hà Ninh.
Cảm giác được tiếp xúc da thịt với Hà Ninh là tốt đẹp nhất, đó là cảm giác sung sướиɠ mà cả thiên đường cũng không thể nào sánh kịp.
Ai cũng không biết Andel mắc chứng khao khát đυ.ng chạm da thịt, ngay cả người nhà của mình cậu ấy cũng lén gạt.
Chỉ có ngày đó, Andel biết Hà Ninh chỉ là có lòng tốt xách hành lý giúp cậu ấy. Andel cũng biết mình đã thật sự cố gắng không đeo găng tay.
Sau đó Hà Thu chạm phải tay của cậu ấy.
Andel cho là mình sẽ chán ghét, sẽ buồn nôn, kết quả lại là tương phản. cậu ấy hận không thể để cho Hà Ninh cầm tay của cậu ấy cả đời. Vào lúc đó cậu ấy thiếu chút nữa là không kiềm chế nỗi mình, tất cả mọi cảm xúc bị đọng lại bởi vì chứng khao khát đυ.ng chạm da thịt đã cùng nhau giải phóng, mọi tư tưởng âm u đều hội tụ dưới đáy lòng, cả người đều đang kêu gào: Mình, nhất, định, phải, có, được, cậu ấy!
Đó là lần tiếp xúc duy nhất mà Andel không bài xích trong hai mươi năm ròng rã.
Trước kia là không có ai, sau này thì càng không. Cho nên chỉ có một người là Hà Ninh, chỉ có một người trong lần duy nhất này, một người chỉ thuộc về Andel.
Cho nên cậu ấy sử dụng mối quan hệ của mình, đến bên người Hà Ninh.
Vào đêm, cậu ấy sẽ bỏ một loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ không có hại với cơ thể người vào nước uống của Hà Ninh, chờ sau khi cậu chìm vào giấc ngủ, cậu ấy lại nếm thử cảm giác tiếp xúc da thịt với Hà Ninh lần nữa.
Sự thật chứng minh, sự tiếp xúc này là vĩnh viễn, có thể mang cho cậu ấy cảm giác sung sướиɠ và thỏa mãn vĩnh viễn.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy không thể kiềm chế được bản thân trong cuộc đời của mình, cậu ấy điên cuồng hôn lên mỗi một tấc da thịt của Hà Ninh, từ mặt đến eo, lại từ mắt cá chân đến bẹn đùi. Thứ ở nửa người dưới của cậu ấy đã cương cứng đến đau nhức, đến cuối cùng còn xém nữa là cơn xúc động thay thế được lý trí, thiếu chút nữa là Andel đè Hà Ninh ra làm.
“Ninh… Hà Ninh…” Kể từ sau khi Andel ở chung một chỗ với Hà Ninh, mỗi lần màn đêm buông xuống thì đều sẽ làm như thế một lần.
Cậu ấy không chịu được cảnh Hà Ninh rời đi mình, chịu không được cảnh Hà Ninh có thể không chút kiêng kỵ kề vai sát cánh với người khác, chịu không được cảnh Hà Ninh để lộ biểu cảm phiền chán với mình dù chỉ một chút. Cũng may Hà Ninh là người phương Đông thuần chủng, tính tình cũng rất tốt, giống với một câu trong tiếng Trung: “ôn nhuận như ngọc*”.
*Ôn nhuận như ngọc: chỉ một người đàn ông ôn hòa nhã nhặn, đẹp trai ấm áp như một viên ngọc đẹp đẽ, mượt mà.
Cho nên Andel đã đổ lỗi của mọi nguyên nhân gây ra ‘tội ác’ lên đầu của Hà Ninh một cách vô cùng tự nhiên.
“Tại sao không từ chối anh, tại sao vậy hả? Nếu thế thì anh đã không làm thế này với em.” Andel tựa chóp mũi của mình lên chóp mũi của Hà Ninh, giọng điệu cưng chiều, như một người chồng bao dung tính khí nhỏ nhen của vợ mình.
Dù cho Hà Ninh có phát hiện ra mọi thứ đồng thời muốn trốn tránh, thì mọi chuyện cũng đã muộn.
Tay của Andel mò vào qυầи ɭóŧ của Hà Ninh, rất có kỹ xảo trêu đùa thứ ở nửa người dưới của cậu. Hà Thu không nhịn được hừ hừ vài tiếng, chỉ chốc lát sau đã bắn lên tay của Andel.
Trên gương mặt điển trai của Andel không giấu được sự si mê. Cậu ấy liếʍ láp từng ngón từng ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hà Ninh, vị tanh mặn lan tràn trong miệng, Andel sảng khoái híp mắt lại.