“Ninh, Ninh, dậy đi.”
Hà Ninh trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy có ai đó đang gọi cậu. Nhưng cậu trở mình, định ngủ tiếp, không hề có động tĩnh gì trước giọng điệu như dỗ trẻ này.
Ngôn ngữ mà đối phương dùng chính là tiếng Anh, dưới trạng thái cực kỳ mơ hồ này thì cậu cũng chỉ đoán được một chữ “Ninh”, còn lại đối phương đang nói cái gì thì cậu không nghe lọt được nhiều.
“Còn không chịu dậy, mình sẽ ôm cậu lên đấy.”
Hà Ninh nhíu mày, cậu phát hiện giọng điệu của đối phương rất chân thành, không giống như đang nói đùa.
Nhưng bởi vì đêm qua cậu hầu như thức xuyên đêm, nên sáng nay không thể nào dậy nổi, sau khi miễn cưỡng lấy một tí lực chú ý ra phán đoán đối phương đang nói cái gì, Hà Ninh lại chôn mặt vào trong chăn, thấp giọng nói: “Mình muốn ngủ…”
Cậu vừa nói xong, con mắt còn chưa kịp mở, đột nhiên bị một lực rất mạnh bế lên. Cảm giác căng thẳng khi cơ thể cách một khoảng với mặt đất làm cho Hà Ninh tỉnh táo lại ngay lập tức, cậu ngửa đầu lên đối diện với một gương mặt đẹp trai hoàn mỹ như được đúc khuôn, hiển nhiên trong đôi mắt xanh thẳm của đối phương cũng hiện lên ý cười.
“Ninh, mình đã nói với cậu rồi, nếu cậu không dậy nổi thì mình sẽ ôm cậu.”
Lúc này Andel Leer nửa quỳ bên mép giường, hai tay ôm chặt Hà Ninh, cả người hà Ninh bị ép phải dán sát vào lòng ngực của đối phương, bên tai truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, dù là một người vô tư như Hà Ninh cũng không khỏi đỏ mặt trước tư thế này.
“Được rồi mình dậy rồi, Andel, thả mình xuống đi.” Hà Ninh vùng vẫy một hồi, không giãy giụa ra được, ngược lại còn bị Andel ôm chặt hơn.
Hà Ninh nghi ngờ cau mày, một giây sau, Andel đứng dậy, ôm cậu đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Hà Ninh lập tức bị dọa đến tỉnh cả ngủ, thẳng đến khi Andel để cậu an ổn ngồi lên nắp bồn cầu, Hà Ninh mới lấy lại tinh thần trong lúc sợ hãi này.
“Thật xin lỗi, Andel, làm thế sẽ dọa mình sợ, làm ơn về sau đừng lại làm như vậy nữa.” Cái mông của Hà Ninh rốt cuộc cũng tiếp đất, thế là sự lo sợ trong lòng cũng buông xuống theo.
Cậu đưa tay lên che mắt, đầu tựa vào vách tường sau lưng, tiếp tục nói: “Mình nhớ hôm nay có tổ chức lễ khai giảng, mình sẽ tham gia, nhưng trước đó mình phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
Dứt lời, Hà Ninh đã không còn động tĩnh gì nữa. Cậu thật sự rất buồn ngủ, tối hôm qua thức đêm soạn luận văn, gần năm sáu giờ sáng mới đi ngủ, hành động này của cậu ấy biết có nghĩa là gì không hả, quả thực chính là mưu sát mãn tính!
“Vậy đánh răng trước một cái? Đi vào hội trường rồi ngủ tiếp.” Giọng nói của Andel rất dịu dàng ấm áp, trong vắt như một dòng suối nhỏ: “Mình chuẩn bị bàn chải và kem đánh răng cho cậu rồi, Ninh.”
Hà Ninh bất đắc dĩ mở to hai mắt, chậm rãi đánh răng, sau đó lại rửa mặt dưới sự “phục vụ” của Andel. Cuối cùng là Andel lại ôm cậu về giường, nói là còn có vài món đồ cần phải chuẩn bị, bảo Hà Ninh nghỉ ngơi thêm một lát, chỉ cần mình chuẩn bị xong thì sẽ gọi cậu rời giường đi đến hội trường.
Hà Ninh không biết cậu ấy muốn làm chuyện gì nữa, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là đi ngủ.
***
Hà Ninh đi vào thế giới này đã được năm năm.
Cậu biết rất rõ, thế giới này được sinh ra từ một quyển tiểu thuyết, trong tiểu thuyết đó có một nhân vật gọi là Andel, một nhân vật khác gọi là Eli. Andel là công, Eli là thụ, Andel sẽ đại biểu cho hội học sinh lên phát biểu tại lễ khai giảng, mà Eli thì lại là đại biểu cho tân sinh viên lên đài diễn thuyết.
Bọn họ vừa gặp đã yêu, sau này trong lúc chung đυ.ng, hai người họ đã rơi vào bể tình.
Người nhà của Andel Leer là tầng lớp quý tộc, tất nhiên hy vọng Andel sẽ tìm tới một người bạn đời môn đăng hộ đối. Mà Eli lại chỉ là một sinh viên bình dân phổ phổ thông thông, ngoại trừ thành tích và vẻ ngoài ưu tú ra thì chẳng còn điểm nào xuất chúng nửa, người nhà Leer không hy vọng bạn đời của con trai mình sẽ bình thường như vậy.
Nhưng Eli lại thông qua sự cố gắng và thực lực của chính bản thân mình nói cho người nhà của Andel biết rằng mình xứng với Andel, đồng thời còn vận động nguồn tài chính của mình trợ giúp người nhà họ Leer, nhờ đó họ mới có thể vượt qua được cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng nhất.
Đến cuối cùng, hai người Andel và Eli có tình cảm với nhau đã trở thành người một nhà, bên nhau hạnh phúc.
Thật là một cái kết tốt đẹp như trong cổ tích đúng không?
Hà Ninh căn bản là không có đất diễn nào trong đó cả, thậm chí cậu còn không cần phải xuất hiện ở quốc gia này, trong ngôi trường này. Cậu hoàn toàn có thể trải qua cuộc sống của riêng mình trong thế giới, nhưng bởi vì có thành tích học tập quá xuất xắc, nên Hà Ninh trở thành học sinh ưu tú được xuất ngoại du học đến đây.
… Sau đó cậu gặp Andel.