Một chị đại buộc tóc đuôi ngựa trong nhóm đội viên không nhìn nổi nữa, trợn mắt với Tào Vô Thương, nói: "Đại Tào, không thấy anh đang dọa đứa trẻ con à? Trưng cái biểu cảm dữ tợn đó ra cho ai nhìn đấy!"
Cô ta sải đôi chân dài về phía Cơ Thanh, giơ bàn tay sơn móng đỏ thẫm ra, cười nói: "Chào em nhé Cơ Thanh, chị là Mạc Lan, em có thể gọi chị là chị Lan."
Cơ Thanh ngoan ngoãn vươn tay đặt lên bàn tay Mạc Lan, ở mạt thế thì tay Mạc Lan cũng xem như được chăm chút khá tốt rồi nhưng khi so sánh với bàn tay trắng nõn của Cơ Thanh, nó lại trở nên vô cùng thô ráp.
Khớp xương Cơ Thanh rất nhỏ, cổ tay và mắt cá chân đều vô cùng mảnh khảnh, như thể chỉ cần bẻ một cái là gãy, trông cậu mỏng manh hệt như một con búp bê sứ. Tất cả các đường nét trên khuôn mặt cậu đều rất tinh xảo, sống mũi thẳng tắp, chóp mũi hơi hếch lên, hay còn gọi là "mũi yêu tinh." Làn da của cậu trắng không tì vết, là màu trắng sữa rất dịu và sáng, khuôn mặt bầu bĩnh hơi ửng hồng.
Đầu ngón tay Mạc Lan chọt nhẹ vào mặt Cơ Thanh, làn da trắng nõn đó y hệt sữa bò, mịn màng khó tin.
Cơ Thanh để yên cho Mạc Lan sờ mó, còn ngoan ngoãn nũng nịu gọi chị Lan.
"Ôi chao, tim chị sắp tan chảy vì em rồi." Mạc Lan cười nói: "Bình thường Đại Tào vẫn luôn xị mặt như vậy, đừng sợ nhé, nếu ngày nào Đại Tào bắt nạt em thì em cứ nói với chị Lan, chị Lan sẽ giúp em đánh anh ta."
Lý Diệp bên cạnh cũng giải thích: "Vô Thương là y tá của đội chúng tôi, anh ta trông đáng sợ thế thôi chứ thật ra rất tốt bụng."
Những đồng đội khác cũng lần lượt chào hỏi Cơ Thanh, chỉ có mỗi Tào Vô Thương là lạnh lùng khoanh tay đứng một bên im lặng nhìn.
Mãi đến cuối cùng anh ta vẫn không tiến lên, chỉ khi Cơ Thanh chủ động chào hỏi anh ta thì mới gật đầu đầy xa cách.
Cơ Thanh nhiệt tình bị hắt cho chậu nước lạnh buồn bực lúng túng không biết làm sao, thế nhưng lúc mọi người dời tầm mắt sang nơi khác, cậu mới híp mắt nhìn Tào Vô Thương chằm chằm đầy ẩn ý.
Hệ thống chú ý đến ánh mắt của đại lão, nó toát mồ hôi thay Tào Vô Thương, sợ hãi hỏi Cơ Thanh: "Đại lão, anh ta có vấn đề gì à?"
"À, cậu không thấy anh ta rất thú vị sao, phản ứng rất đáng yêu nha~"
Sau khi hội hợp với các đồng đội, đoàn đội Tống Tây Từ lên xe chuẩn bị trở về căn cứ. Trong lúc này, Lý Diệp nhắc đến tên phản bội trong đội, dù đang tức giận nhưng lời lẽ của anh ấy vừa thâm độc sâu cay vừa toát lên một chút tao nhã của trí thức, vì vậy Cơ Thanh che mặt nghe rất thích thú.
Nghe cuộc trò chuyện của họ, cậu mới biết một dị năng giả hệ thực vật trong đội họ đã ngấm ngầm hãm hại Tống Tây Từ, sau khi sự việc bị vạch trần thì kết cục của đối phương vô cùng thảm hại.
"Lúc về treo một nhiệm vụ trong căn cứ, tìm một dị năng giả hệ thực vật cấp bốn trị thương giúp tôi, tôi sẽ tự chi trả tinh hạch." Bàn tay thon dài của Tống Tây Từ giữ chặt vết thương nơi bụng, hơi lạnh màu trắng quấn quanh các ngón tay, y nhàn nhạt ra lệnh, giọng điệu đầy quả quyết.
Lý Diệp đang liên thuyên lập tức ngậm miệng lại, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trên xe không ai lên tiếng nữa, mọi người đều dành ra không gian yên tĩnh cho Tống Tây Từ nghỉ ngơi.
Cơ Thanh ngoan ngoãn dựa vào người Tống Tây Từ, áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai y, nhắm mắt lại như một thiên thần đang ngủ say, thực tế thì cậu đang tán gẫu với hệ thống trong đầu.