"Đại lão, lỡ như thân phận của cậu bị lộ thì phải làm sao bây giờ?" Hệ thống sợ sệt hỏi.
"Cho dù có lộ thì người nên lo lắng cũng là bọn họ mới đúng." Cơ Thanh cười khẽ.
Thế là hệ thống run rẩy chuyển chủ đề: "Đại lão, vừa rồi tôi đã quét một lượt các thành viên trong đội của Tống Tây Từ, Mạc Lan là dị năng giả hệ hỏa, Lý Diệp là dị năng giả hệ lôi... Dị năng của Tào Vô Thương khá đặc biệt, tôi nghĩ có thể là dị năng hệ chữa trị đã biến dị."
Một gã đàn ông Đông Bắc cao một mét chín lại sở hữu dị năng vô cùng mềm mại, song những bắp thịt cuồn cuộn trên người anh ta đủ khiến người ta tin rằng anh ta có thể đâm thủng ngực người khác trong nháy mắt. Hơn nữa Tào Vô Thương luôn chú ý đến tình hình bên phía Cơ Thanh, nói chính xác hơn, anh ta đang chú ý đến tình hình của Tống Tây Từ.
Với tư thế của một người bảo vệ, luôn cảnh giác với mọi thứ có thể gây hại cho vật anh ta bảo vệ ở xung quanh.
Cơ Thanh mở mắt, đôi mắt trong veo của cậu vừa khéo va phải ánh nhìn của Tào Vô Thương, người đàn ông để râu quai nón lập tức vào trạng thái cảnh giác như một đầu báo săn.
Cơ Thanh vô tội chớp mắt, trông cậu vô hại đến mức Tào Vô Thương có cảm giác cảnh báo nguy hiểm ập đến người mình trong giây lát kia chỉ là ảo giác của anh ta mà thôi.
“Chẹp, giống như một con báo mẹ oán hận tôi đã bắt mất chú báo con mà nó nuôi nấng ấy nhỉ." Cơ Thanh ngẩng đầu nhìn Tống Tây Từ đẹp trai hút mắt, ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay người đẹp băng giá.
Tống Tây Từ khó hiểu mở mắt, phát hiện Cơ Thanh đang nghiêm túc viết chữ "đói" vào lòng bàn tay mình.
Y cau mày nắm lấy ngón tay của cậu, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Cơ Thanh tì cằm lên vai Tống Tây Từ, chóp mũi thoáng lướt qua vành tai trắng nõn của y như lần gặp mặt đầu tiên, hài lòng nhìn tai y đỏ ửng lên mới nhỏ giọng nũng nịu nói: “Em muốn ăn tinh hạch của anh ó."
Lúc cậu nói hai chữ tinh hạch thì giọng rất khẽ mỗi Tống Tây Từ nghe được, vì vậy các đội viên khác chỉ thấy đội trưởng của mình đỏ tai tán tỉnh cậu thiếu niên xinh xắn.
"Cậu muốn ăn gì?"
"Ăn anh ó..."
Lý Diệp giả vờ như mình không tồn tại, hai mắt nhìn đăm đăm phía trước. Mạc Lan liếc tên đội trưởng mặt người da thú của mình đầy trách móc, đồng thời trìu mến nhìn cậu thiếu niên buông lời ngon ngọt xong thì ngại ngùng trốn mất. Mặt mày Tào Vô Thương cứ bí xị, trông hệt như trung thần bi tráng đối mặt với hôn quân bị yêu phi mê hoặc. Còn những đội viên khác cũng rối rít bày ra dáng vẻ chó độc thân đáng thương.
Bỗng nhiên bị nhiều ánh mắt như vậy bao vây, Tống Tây Từ không nói nên lời.
Tống Tây Từ nghiêm mặt dọa lui mọi người, sau đó cúi đầu nhìn Cơ Thanh, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ và buồn cười. Loại cảm xúc sống động hiếm hoi này khiến cả người y dịu dàng hẳn đi, giống như một con sói tuyết đang lăn lộn trên tuyết trắng, bộ lông dày về mềm mại không ngừng cọ vào lớp tuyết trắng mịn.
Tống Tây Từ thả một viên tinh hạch vào tay Cơ Thanh, nhìn cậu che miệng lén lút ăn sạch, ăn xong còn giả vờ nói với y: "Ngọt quá!"
Cơ Thanh tiếp tục chủ đề trước đó, ám chỉ Tống Tây Từ.
Khi thiếu niên nói chuyện, lúm đồng tiền ở khóe miệng hiện rõ khiến nụ cười của cậu tăng gấp đôi độ ngọt. Tống Tây Từ như bị quỷ ám giơ tay chọc vào lúm đồng tiền nhỏ của đối phương…