Cẩu Đản và những người khác chết lặng, run rẩy trả lại con cá cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lau mũi, vươn tay bắt con cá và ôm nó vào lòng.
Lúc này Thẩm Y Y mới buông cổ áo Thiết Trụ ra.
“Chạy đi!” Thiết Trụ vừa được tự do, chạy so với thỏ còn muốn nhanh hơn, đám tiểu đệ thấy thế cũng chạy theo.
Sau khi chạy xa hơn một chút, xác định Thẩm Y Y không thể đuổi kịp, thằng nhóc mới quay đầu hung ác mắng: “Đồ khốn kiếp, vô liêm sỉ, lười biếng, bác hai sớm muộn gì cũng ly hôn với cô!”
Thẩm Y Y sắc mặt trở nên lạnh lùng, cô còn chưa kịp nổi giận thì ba đứa nhỏ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ôm eo cô phản bác: "Mẹ em không phải là người xấu!"
Trái tim của Thẩm Y Y mềm đi.
“Mẹ cái gì mà mẹ, cô ta căn bản không thương mấy đứa mày.” Thiết Trụ lớn tiếng nói: “Sớm muộn gì cô ta cũng trở về thành phố, bỏ rơi mấy anh em chúng mày, không cần chúng mày nữa. ..."
“Lý Thiết Trụ!” Thẩm Y Y lạnh lùng mà xắn tay áo lên.
Lý Thiết Trụ bị dọa cho sợ hãi, một đám người mạnh ai nấy chạy.
“Anh nói dối!” Nhị Bảo tức giận đuổi theo, lại bị Thẩm Y Y giữ lại, nhưng thằng bé vẫn không nhịn được gào lên: “Mẹ em sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng em, cha cũng bảo mẹ sẽ mãi ở bên chúng em.”
“Nhị Bảo!” Thẩm Y Y vội vàng kéo thằng bé lại, nghe những gì thằng bé nói mà lòng cô chua xót, cô ngồi xổm xuống, với ánh nhìn ôn nhu, cô nói: “Không cần đuổi theo, tí nữa mẹ sẽ đến nhà nó nói chuyện để nó từ nay về sau nó không dám đến bắt nat mấy đứa nữa, được không?”
Đây là lần đầu tiên thằng bé được ở gần mẹ như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy mẹ nói chuyện dịu dàng đến thế, Nhị Bảo có chút ngượng ngùng: "Dạ..."
“Ngoan lắm!” Nhìn thấy trên mặt thằng bé có vết bẩn, Thẩm Y Y vươn tay lau đi.
Hành động này khiến cho Nhị Bảo càng thêm xấu hổ.
Khi Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn thấy mẹ dịu dàng với Nhị Bảo như vậy, trong mắt hiện lên sự mong đợi.
Tiểu Bảo mới hai tuổi, không giấu được nhiều suy nghĩ như vậy, vừa ôm cá vừa chạy đến bên cô: “Mẹ, cho mẹ cá”
“Ngoan, đưa mẹ.” Thẩm Y Y cười nhận lấy.
“Ha ha!” Tiểu Bảo cười lộ ra hàm răng trắng nõn, rất đáng yêu.
Thẩm Y Y bị sự đáng yêu của Tiểu Bảo mê hoặc đến không nhịn được thơm lên má thằng bé vài cái.
Sau khi cô thơm xong, cô thấy hai mắt Tiểu Bảo lấp lánh nhìn cô, chu môi muốn thơm ngược lại cô: "moa ~"
Trên mặt Thẩm Y Y dính đầy nước bọt nhưng cô cười rất tươi.
"Mẹ, con cũng muốn!" Nhị Bảo vội vàng chạy tới.
Thẩm Y Y cũng hôn lên má thằng bé, Nhị Bảo cũng noi gương Tiểu Bảo vui mừng hớn hở thơm lên má cô.