Thời này, nhà nào cũng nghèo, hiếm khi có thịt ăn, nhưng Lý Sâm lại có tài đi săn nên thi thoảng anh sẽ mang về cho cô và lũ trẻ một chút thịt thú rừng.
Cha Lý tổng cộng có ba con trai và hai con gái, đều đã dựng vợ gả chồng nhưng đều không mấy khả giả. Bởi vì từ khi được gả vào nhà này cô lười biếng, chua ngoa, sau đó còn một hơi sinh liền ba đứa con trai, nên mấy chị em dâu trong nhà sớm đã bất mãn, đề nghị ra ở riêng.
Đám người Thiết Trụ vì không được ăn thịt nên đã nảy ra chủ ý xấu xa, thường xuyên nhân lúc Lý Sâm không có nhà, chặn ba đứa nhỏ nhà cô lại cướp đồ.
Thiết Trụ cười nói: "Ba đứa chúng mày bị ngu à? Mẹ chúng mày là đồ ích kỉ, đem chỗ cá này cho mẹ chúng mày thì cô ta sẽ ăn một mình, đến một miếng chúng mày cũng không được ăn. Đưa chỗ cá đấy cho tao, khi nào nấu xong tao có thể chia cho chúng mày hai khúc.”
“Cá là để cho mẹ ăn, anh trả cá lại cho Tiểu Bảo đi.” Tiểu Bảo tiến lên chộp lấy cá.
“Không trả!” Thiết Trụ nói, sau đó ném con cá cho một đứa trẻ khác: “Mẹ kiếp, ông đây đã lâu lắm không được ăn thịt rồi!”
Sau khi nói xong, nó đẩy mạnh vào người Tiểu Bảo, thằng bé tí thì ngã ngửa về sau, may mà có Đại Bảo nhanh tay đỡ kịp.
Nhị Bảo định lấy lại con cá, nhưng thấy Thiết Trụ đẩy Tiểu Bảo, thằng bé đã lao vào đánh nhau với Thiết Trụ: “Không được đánh Tiểu Bảo!”
Thiết Trụ không chú ý và bị Nhị Bảo đấm.
Nhị Bảo còn nhỏ, mới sáu tuổi, nên đấm cũng không đau lắm, nhưng vì cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận, nó túm lấy cổ áo định đánh Nhị Bảo.
“Ai?” yết hầu Thiết Trụ tắc nghẹn, hít thở không thông, sắc mặt đỏ bừng, trở tay bắt lấy người phía sau, mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Y Y.
“Hai … thím hai”
Thiết Trụ đóng băng ngay tại chỗ.
“Cháu muốn đánh ai?” Thẩm Y Y híp mắt nói.
“Cháu … cháu” Thiết Trụ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhưng lạnh lùng của Thẩm Y Y, sợ hãi nuốt nước bọt, “Cháu không đánh ai hết.”
“Điêu!” Nhị Bảo lập tức hét lên mách tội: “Mẹ, Thiết Trụ vừa đẩy Tiểu Bảo, khiến Tiểu Bảo suýt ngã, anh ấy còn cướp cá của bọn con nữa!”
Thiết Trụ lườm Nhị Bảo: "Câm miệng ... đau quá, đau quá."
Thẩm Y Y xách cổ áo nó lên, cười nửa miệng: “Cháu bảo ai câm miệng?”
“Cháu … khụ khụ” Thiết Trụ đau kêu lên: “Cháu, cháu không dám nữa, thím hai … thím tha cho cháu đi.”
“Biết sai ở đâu chưa?” Thẩm Y Y lạnh lùng nói: “Về sau con dám bắt nạt bọn Tiểu Bảo, cướp đồ của chúng không?”
“Không dám, không dám nữa” Thiết Trụ liên tục nói, ra hiệu cho Cẩu Đản trả con cá lại cho Tiểu Bảo.