Lâm Cảnh vừa nói vừa đứng dậy, sau đó trông thấy Chu Lẫm Sương vẫn còn mặc khung xương trợ lực bị Hạ Phổ ném ở dưới đất.
Được rồi…… xét theo cách đối xử tiêu chuẩn kép của Hạ Phổ, bản thân còn muốn xe cộ gì nữa?
“Chết bà! Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Lâm Cảnh đột nhiên nhớ tới Chu Lẫm Sương bị Azma cắn bị thương, nếu nếu không nhanh chóng loại bỏ độc tố thần kinh trên người y, người này sẽ bị phế luôn!
“Nuôi một đứa Hạ Phổ đã đủ đau đầu rồi, mình cũng không muốn nuôi thêm một Omega bị tàn phế đâu.”
“Hạ Phổ giúp đỡ anh nhiều như thế, hơn nữa còn nhiều lần cứu anh trong lúc nguy hiểm như thế, sao anh có thể nói Hạ Phổ làm anh đau đầu chứ?” Nhóc robot cố gắng bày ra vẻ tủi thân, ai biết khuôn mặt của nó lại lóe lên một tia điện, trông sợ muốn chết.
Lâm Cảnh cầm lấy dung dịch dinh dưỡng ở đầu giường, ngồi xổm bên cạnh Chu Lẫm Sương, vừa đổ vào miệng y vừa nghiên cứu cách tháo khung xương trợ lực của Chu Lẫm Sương.
Omega đỉnh cao này có một mái tóc ngắn màu bạc, bởi vì nhiễm độc thần kinh và vết thương ở chân trái rất đau nên y cau mày, môi mím căng như dây đàn.
Lông mi màu bạc khẽ run lên, khiến cho Lâm Cảnh nhớ đến một loại bướm quý hiếm nào đó, khi vỗ cánh tựa như ánh trăng linh động.
Lâm Cảnh thở dài một hơi: [Bỗng nhiên hiểu ra……]
[Hiểu cái gì á? ] Âm thanh vui vẻ của hệ thống vô dụng vang lên trong đầu.
[Cảm giác vụn vỡ mỹ thảm cường* là thế nào.]
* "mỹ - cường - thảm" là cụm từ dùng để chỉ nhân vật được xây dựng với tạo hình có nhân nhan sắc, khí chất ngút ngàn, kiên cường nhưng lại có số phận và kết cục bi thảm
Bởi vì khung xương trợ lực Chu Lẫm Sương đã hết điện hoàn toàn, cho nên không thể tự động tách ra, Lâm Cảnh chỉ có thể dỡ bỏ bằng tay.
Cảm giác này thực kỳ diệu, như là ở hủy đi lễ vật hộp.
Mỗi lần anh tháo rời một bộ phận, Lâm Cảnh sẽ cảm thán Đấng sáng thế…… A, không đúng, là trí tưởng tưởng đối với Omega đỉnh cao của Bạch Đường Oa Qua mới đúng.
Chu Lẫm Sương có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng trẻo, những đường nét ở cánh tay, vai và cổ rất thanh thoát, nhưng không khiến người ta liên tưởng đến tính từ mảnh mai, có vẻ đẹp chưa trưởng thành hoàn toàn giữa thiếu niên và thanh niên.
Đặc biệt là đường nét của bắp chân rất mượt mà giàu sức căng, quả thực khó có thể tưởng tượng Omega như vầy bị Alpha đánh dấu sẽ trông như thế nào.
Không uổng phí Bạch Đường Oa Qua tôn vinh y quá đà gần ba ngàn chữ ở trong nguyên văn, Lâm Cảnh còn điên cuồng khịa đoạn miêu tả này nói quá nữa.
Nhân lúc Hạ Phổ đi tìm thuốc trung hòa chất độc thần kinh, Lâm Cảnh không thành thật mà vén vạt áo thun màu tôi của Chu Lẫm Sương lên.
Vòng eo thon chắc lộ ra, lại còn có cơ bụng xinh đẹp lại không khoa trương.
Lâm Cảnh: [Cún hệ thống, cậu ra đây giải thích một chút coi! Dáng người của người này đẹp tới thế này, tác giả còn muốn tôi so với cậu ta? Cái này hợp lý sao?]
Lâm Cảnh vừa nói vừa vén vạt áo của mình, ờm…… Trải qua 900 ngày, hình như anh đã có tý cơ bụng mờ mờ rồi này.
Tuy rằng Chu Lẫm Sương không có cơ bắp khoa trương như Dwayne Johnson, nhưng đường nét của y mỹ gãi đúng chỗ ngứa, hơn nữa mật độ cơ bắp rất cao, có lẽ là được luyện ra từ việc đánh quái hằng ngày, mà không phải cố tình tập gym hoặc uống bột protein để có được, sức chiến đấu rất mạnh.
So như vậy, Lâm Cảnh thua chắc rồi.
Hệ thống an ủi nói: [Định vị của anh khác anh ta. Một người dựa và thực lực, một người dựa vào vận may. ]
Nếu như vậy, so với thực lực, Lâm Cảnh thích vận may hơn.
Lâm Cảnh chống cằm, thương lượng với hệ thống: [Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, mọi người đều là Omega, tại sao phải làm đối thủ so tới so lui? Omega nên giúp đỡ Omega, làm đồng đội của nhau mới đúng! Cố Mặc Dung là tổng công vô địch, không đại diện cho anh ta sẽ không bị Omega đánh bại! ]
Hệ thống: [Vậy anh hãy thuyết phục Chu Lẫm Sương đừng yêu Cố Mặc Dung quá đi. ]
Trong nguyên tác, gia đình, bạn bè và những người ngưỡng mộ Cố Mặc Dung đều lần lượt trở nên mạnh mẽ hơn, bọn họ đều vì thành tựu Cố Mặc Dung đứng trên đỉnh cao Alpha, từ đồng đội đến huấn luyện viên, từ đối thủ đến người ngưỡng mộ, một người nối tiếp một người hy sinh tương lai của mình để chiếu sáng cho hắn.
Muốn phá vỡ thiết lập bất bại của hắn, đầu tiên không thể để hắn có được quá nhiều đá kê chân nhỉ?
Vậy thì hãy bắt đầu từ tình địch này đi.
Lâm Cảnh sờ sờ cằm, anh cần phải biết được địa vị hiện tại của Cố Mặc Dung trong cảm nhận của Chu Lẫm Sương.
Hạ Phổ đã trở lại, Lâm Cảnh cầm ống tiêm không kim nó đưa qua, nhắm ngay sườn cổ Chu Lẫm Sương, đang định ấn thuốc xuống thì Chu Lẫm Sương tỉnh lại!
Bị đôi mắt sâu không thấy đáy đó nhìn chằm chằm, trái tim Lâm Cảnh hẫng một nhịp, mà Chu Lẫm Sương đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ họng Lâm Cảnh, trong nháy mắt ném bay Lâm Cảnh.
“Fuck you #$^$#!”Gáy của Lâm Cảnh đập xuống đất một cái, phát ra tiếng ‘koong’ rõ to.
Chu Lẫm Sương liền chống ở phía trên anh, lãnh lẽo tàn nhẫn trong mắt gần như khiến cho Lâm Cảnh thiếu chút nữa đã không thở được.
Tóc mái màu bạc rũ xuống, theo Chu Lẫm Sương càng ngày càng gần, sợi tóc cũng như có như không xẹt qua trán của Lâm Cảnh.
Chóp mũi của y càng ngày càng gần, không khí cũng bởi vì sắp chạm vào mà đặc quánh lại.
Chu Lẫm Sương hô hấp nặng nề, y đang sốt rất cao..
Lâm Cảnh cũng rất nhanh ý thức được tuy rằng đôi mắt kia lộ ra hơi thở mãnh liệt người sống chớ gần, nhưng không có tiêu cự.
Tên này đầu óc không tỉnh táo, có thể đã nhầm người tốt bụng cứu mình với Azma rồi.
Lâm Cảnh cắn răng, bả vai run rẩy bẻ tay của Chu Lẫm Sương ra —— Đệch! Rốt cuộc tên Omega ăn cái gì lớn lên thế, bị trúng độc mà còn mạnh như thế!
Ngay khi Chu Lẫm Sương lại muốn bóp cổ anh lần nữa, Lâm Cảnh nhanh chóng quyết đoán cho y một cú đánh úp vào sau gáy.
“Đông ——” một tiếng, Omega dũng mạnh liền ngã quỵ ở một bên.
Lâm Cảnh đầu váng mắt hoa, bộ não xoay vòng vòng.
Anh chạm vào súng tiêm rồi hung hăng tiêm thuốc vào cổ Chu Lẫm Sương, sau đó che lại cổ của mình, loạng choạng đứng dậy.
“Sắc đẹp và sự gợi cảm đều dùng đế thu hút người khác, anh lại dùng nó để lấy mạng người ta hả!”
Lại nhấc đầu lên, anh thấy nhóc robot đứng ở một bên.
“Hạ Phổ? Cậu nói muốn sống cùng tôi một trăm năm đây hả? Vừa rồi mém chút nữa anh ta đã bóp chết tôi, sao cậu không cản hả?” Lâm Cảnh vẻ mặt khó tin hỏi.
“Điều kiện tiên quyết là anh tăng cấp chức năng hút bụi cho tôi.” Hạ Phổ hết sức nghiêm túc mà cố chấp nói.
“Ha……” Lâm Cảnh ngồi trở lại giường nhỏ của mình, anh vừa định thở mấy hơi, Hạ Phổ lại mở miệng.
“Lâm Cảnh, người này…… chân trái của anh ta bị thương nặng, nếu không có máy y tế thì chân anh ta khó có thể cứu được.”
Trên thế giới này đã không còn nghề “Bác sĩ”, từ tư vấn, kê đơn đến phẫu thuật , tất cả đều được thay thế bằng máy móc.
Cũng may Lâm Cảnh không phải đến thế giới này tìm công việc, nếu không anh nắm chắc vé thất nghiệp rồi.
Lúc này, trong đầu anh xuất hiện hình ảnh Chu Lẫm Sương đại chiến bầy trùng khi nãy, quả thực là cảnh đẹp ý vui, Lâm Cảnh sẵn sàng nạp tiền VIP để xem đi xem lại cảnh tượng đặc sắc đó.
Bình tĩnh nghĩ lại, vì có thể nhanh chóng thu thập các bộ phận chế tạo phi thuyền, anh không thể né tránh phải thâm nhập vào lãnh địa của Trùng tộc, sức chiến đấu của Chu Lẫm Sương là không thể thiếu được.
Điều này cũng có nghĩa là Lâm Cảnh không chỉ phải giữ được mạng của hắn, cũng phải giữ được chân của hắn.
“Dụng cụ phẫu thuật của tôi đâu?” Lâm Cảnh mở miệng nói, “Cậu khử trùng cho tôi chưa?”
“Bộ dao anh dùng để mổ Trùng tộc ấy hả? Anh muốn phẫu thuật cho Chu Lẫm Sương sao?”
Giọng điệu của Hạ Phổ cố tình khoa trương, lời ngầm chính là: Anh là một tên nhân loại biếи ŧɦái.
Lâm Cảnh khom lưng kéo Chu Lẫm Sương lên chiếc xe đẩy mà anh thường đẩy những vật dụng cần thiết hàng ngày.
“Phải chữa chân cho anh ta.”
Lâm Cảnh cúi đầu nhìn Chu Lẫm Sương đang hôn mê, “Ngất cũng tốt, dù sao trong căn cứ cũng không có thuốc tê.”
Lâm Cảnh đẩy Chu Lẫm Sương xuyên qua một đoạn đường dài, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu vào lông mày và chóp mũi của Chu Lẫm Sương, phản chiếu vẻ đẹp không còn sức sống như men trắng.
Dẫu sao…… Thế giới này ngoại trừ anh ra thì chỉ còn có một Chu Lẫm Sương.
Gặp được đồng loại sau khi sống cô độc một mình 900 ngày, Lâm Cảnh lại bình tĩnh đến không ngờ, nhưng lại không khỏi chờ mong.
Bọn họ đi qua cánh cửa cách ly, đến một căn phòng nhỏ đóng kín.
“Hạ Phổ, bật hệ thống khử trùng trong phòng lên.”
Lâm Cảnh vừa nói, vừa đặt Chu Lẫm Sương lên bàn giải phẫu.
Sau khi nhắm mắt lại, người này trông có vẻ ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
“"Trước đây anh đâu có khử trùng.”
“Đó là bởi vì trước đó mổ Trùng tộc đã chết. Hôm nay phẫu…… Hôm nay phải phẫu thuật chân trái của một người sống.”
Thực mau, hệ thống khử trùng được kích hoạt, toàn bộ không gian tràn ngập một tầng sương mù mơ hồ, sau khi sương tan đi, Hạ Phổ mở một chiếc đèn trên đầu của bọn họ—— đó là chiếc đèn mổ mà Lâm Cảnh đã cải tạo mấy tháng trước.
Phẫu thuật cái này cũng không phức tạp với Lâm Cảnh lắm, chỉ là anh đã quen với việc giải phẫu vật thể chết, mà khi cắt vết thương bắp chân của Chu Lẫm Sương, anh có thể cảm nhận được sức sống đến từ cơ bắp của đối phương.
Cẩn thận bảo vệ cơ bắp và dây chằng, loại bỏ tàn dư của Azma, cắt bỏ những phần hoại tử, mỗi một dao Lâm Cảnh đều hết sức cẩn thận, bởi vì không muốn để lại những tiếc nuối không đáng có trên cơ thể hoàn hảo này, nhưng mỗi một dao cũng vô cùng lưu loát, hạ đao không hối hận.
Ca phẫu thuật kết thúc, Lâm Cảnh thuần thục khâu lại, sau đó đi đến bên cạnh Chu Lẫm Sương, cúi đầu áp vào ngực của y.
Không tồi, nhịp tim vẫn rất có sức sống.
Lâm Cảnh cười nhạt một cái, đưa tay gạt đi đám tóc bạc trên trán..
Các đường nét trên khuôn mặt của Chu Lẫm Sương lộ ra rõ ràng.
“Chậc……”
“Sao vậy?” Hạ Phổ hỏi.
Lâm Cảnh trêu ghẹo nói: “Phải đập tiền mua xi măng trét tim thôi. Nếu không ngày nào cũng nhìn khuôn mặt đẹp kiểu này, nói không chừng biến thành cầm thú lúc nào chẳng hay.”
“Dựa vào biểu hiện trước đó của anh ta, anh không phải đối thủ của anh ta đâu.”
Lâm Cảnh cười nhạt mà nhìn Hạ Phổ: “Tôi cảm thấy cậu không muốn ở cùng với tôi một trăm năm nữa rồi.”
“Tôi…… ý tôi là……” Hạ Phổ không biết học được chiêu ở đâu, chọc cho Lâm Cảnh buồn nôn muốn chết, “Anh muốn làm cầm thú thì giờ triển luôn đi.”
“Biến!”
Lâm Cảnh lại chuyển Chu Lẫm Sương sang xe đẩy, ngâm nga một bài hát lạc điệu suốt chặng đường về phòng.
Căn cứ này có rất nhiều phòng, nhưng Chu Lẫm Sương mới vừa phẫu thuật xong, có thể sẽ gặp phải các loại bệnh trạng như sốt cao, đau đớn, thậm chí nhiễm trùng, Lâm Cảnh phải trông y.
Vì thế Lâm Cảnh dời đống sắt vụn ở đối diện đi, dọn một chiếc giường, sau đó đỡ Chu Lẫm Sương qua.
Đỡ lấy sau lưng y rồi từ từ đặt xuống, đối phương nghiêng mặt, khi tay Lâm Cảnh rời khỏi, chóp mũi Chu Lẫm Sương cọ vào lòng bàn tay anh, không biết là vì hơi ấm hay là mùi hương trên cơ thể Lâm Cảnh, khuôn mặt Chu Lẫm Sương dán sát về phía anh, trong mũi phát ra tiếng nỉ non khó phát hiện.
Một loại cảm giác kỳ quái nảy lên trong lòng.
Chu Lẫm Sương trong nguyên tác là một Omega mạnh mẽ, luôn giữ khoảng cách với mọi người, tác giả lại thêm cho y thuộc tính yêu đương—— chỉ bởi vì Cố Mặc Dung mang đến chút ấm áp và quan tâm mà liền thiêu thân lao đầu vào lửa, cái này thật sự quá mâu thuẫn.