Cái Thế Giới ABO Chết Bầm Này

Chương 6: Thể hiện kỹ năng

Khi Lâm Cảnh đọc sách đã nghĩ, Chu Lẫm Sương không có đồng minh, không có cái bóng của gia tộc, một thân một mình dũng cảm ngược dòng vươn lên, người như vậy thường sẽ có ý chí cứng cỏi và nội tâm mãnh mẽ hơn so với những người khác.

Người mạnh như vậy, mọi thành tựu có được đều là vì chính mình, sao có thể vì một tên Alpha không yêu mình cơ chứ?

Bạch Đường Oa Qua, chị đúng là phí phạm của trời!

Kiểu Omega như Chu Lẫm Sương sinh ra là để đứng trên đỉnh cao lạnh lùng mà nhìn bộ dạng đám Alpha muốn đánh dấu y nhưng lại không có cách nào mới đúng.

Giờ khắc này, Lâm Cảnh có một loại cảm giác thỏa mãn và xúc động khi được kẻ mạnh cần đến.

“Anh đang làm nũng sao?” Lâm Cảnh tiếp được khuôn mặt vô ý thức dán lại của Chu Lẫm Sương.

Đôi mắt Hạ Phổ lóe lên, điều này đại diện nó đang suy nghĩ theo cách của con người: “Tôi cảm thấy là do anh ta quá đau thôi. Dù sao, quá trình chuyển hóa chất độc thần kinh cần có thời gian. Cơn đau thần kinh sẽ còn hành hạ anh ta trong vòng mười đến ba mươi ngày tới. Trừ khi chúng ta tìm được thuốc giảm đau ở bên ngoài.”

“Thuốc giảm đau….hết hạn rồi?”

Theo thông tin hệ thống cung cấp, nhân loại đã sơ tán khỏi hành tinh hoang này hơn 50 năm. Thức ăn lưu lại căn cứ này cũng phần lớn là thanh năng lượng, thuốc dinh dưỡng và những thứ có thời hạn sử dụng siêu dài.

Đương nhiên, nơi này không phải thế giới hiện thực, có cả Trùng tộc, thuốc giảm đau có thời hạn sử dụng trên năm mươi năm cũng không phải là không thể.

Nhưng căn cứ không có dự trữ, những loại thuốc quan trọng như vậy chắc chắn đã bị lấy đi trong quá trình sơ tán rồi.

Sau khi lăn lộn xong, Lâm Cảnh thở ra một hơi dài.

Nếu mỗi ngày đều mạo hiểm giống như hôm nay như vậy, Lâm Cảnh hy vọng tiểu hành tinh sớm đâm vào hành tinh hoang này một chút, tận thế sẽ xong hết mọi chuyện.

Lâm Cảnh đi tắm rửa một cái rồi nằm xuống chiếc giường nhỏ của mình, kéo chăn lên chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

Ngay khi bộ não của Lâm Cảnh trống rỗng, hệ thống lại tìm anh nói nhảm …… A, không đúng, là nói chuyện phiếm.

Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ đã cứu được chân trái của Chu Lẫm Sương, nâng cao xác suất sống sót của Chu Lẫm Sương ở hành tinh bị bỏ hoang, thay đổi đường thế giới của nguyên văn.]

Mí mắt Lâm Cảnh run run, [Cho nên, có phần thưởng đúng không?]

Hệ thống: [Ngài sẽ có một cơ hội để thể hiện kỹ năng của mình.]

Lâm Cảnh: [Thể hiện kỹ năng? Tôi có kỹ năng gì? Ca hát, nhảy nhót, chơi game, hay là nấu ăn, ngoại ngữ, sữa chữa máy điện? Mấy này đều đâu được.]

Hệ thống: [Anh quên rồi à? Bây giờ bạn là bác sĩ khoa ngoại duy nhất của nhân loại, một hóa thạch sống trong lĩnh vực phẫu thuật, có thể nộp đơn xin di sản văn hóa thế giới luôn đấy.]

Lâm Cảnh: [Cậu xác định không phải đang khịa tôi chứ? Phẫu thuật? Trong thời đại khoa học viễn tưởng nơi chăm sóc y tế được thay thế bằng máy móc này ư?]

Hệ thống: [Mọi thứ đều có thể. Xin hãy lựa chọn cẩn thận người mà anh sẽ thể hiện kỹ năng.]

Lâm Cảnh hít sâu một hơi, tuy rằng “Thể hiện kỹ năng” thật sự rất râu ria, nhưng lỡ như “xin di sản văn hóa thế giới” thành công, có người khua chiêng gõ trống đến đón tiếp anh thì sao?

Hệ thống: [Lựa chọn A, giáo sư Trì Hiển Minh, một học giả chủ chốt của liên minh nghiên cứu khoa học trong lĩnh vực máy móc y tế hiện đại, cũng coi là đồng nghiệp của anh đấy.]

Lâm Cảnh nhíu mày, sự phát triển của máy móc y tế đã vượt qua trình độ mà phẫu thuật bằng sức người có thể đạt được, việc thể hiện kỹ năng phẫu thuật ở trước mặt Trì Hiển Minh mà nói, đó chính là chơi một con dao lớn ở trước mặt Quan Công—— ai thèm quan tâm đến anh đây!

Lâm Cảnh: [Lựa chọn tiếp theo.]

Hệ thống: [Lựa chọn B…… lựa chọn này cũng thú vị lắm——tổng công bất bại Cố Mặc Dung. Đây chính là lúc anh thể hiện ra sự quyến rũ chuyên nghiệp của mình đối với anh ta đấy! Làm cho anh ta thấy được điểm sáng không bình thường của anh, tô cho đến mức anh ta nhớ anh mỗi đêm. Không phải trong tiểu thuyết cũng viết sao——Omega này, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. Ngay khi anh ta mê dao phẫu thuật của anh thì sẽ cam tâm tình nguyện bị anh đánh bại. ]

Lâm Cảnh: […… Èo…… Cố Mặc Dung là tên biếи ŧɦái à? ]

Trong não vừa mới bổ ra mấy câu kiểu “Được em mổ là một sự vinh hạnh của tôi” linh tinh……

Hiện tại Cố Mặc Dung vẫn là học sinh nhỉ, không quyền không thế, xem như biếи ŧɦái đến mức yêu anh vì một cuộc phẫu thuật, chẳng lẽ còn có thể điều khiển đám mây bảy màu đến hành tinh bị bỏ hoang cứu anh sao?

Hệ thống: [Lựa chọn C……]

Lâm Cảnh: [Tôi không thể tự chọn sao?]

Hệ thống: [Vậy anh muốn chọn ai?]

Lâm Cảnh: [Tôi chọn Thẩm Thấm Lưu và Âu Dương Điệp Vân.]

Nếu trước đó đã cà độ thiện cảm của bọn họ một lần rồi, vậy thì phải kiên trì lm nó không ngừng tăng lên chứ.

Thẩm Thấm Lưu và Âu Dương Điệp Vân đang chiến đấu ở tiền tuyến, nhất định ã từng trải qua tình huống mất máy móc y tế. Có lẽ so với những học giả được bảo vệ trong nhà kính, Cố Mặc Dung còn có chưa từng trải qua sinh tử trên chiến trường, hai vị này càng có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của phẫu thuật ngoại khoa hơn.

Bởi vì bọn họ là những chuyên gia thực chiến, mà phẫu thuật cũng là một loại hình thực chiến khác.

Hệ thống: [Anh xác định? Kiến nghị là anh không nên bỏ tất cả trứng vào một giỏ nha. Anh đã cà sự hiện diện với họ rồi.]

Lâm Cảnh: [Vậy tiếp tục cà đi.]

Phấn đấu thay đổi về lượng để đạt được thay đổi về chất.

Hệ thống: [Được rồi, tôi tôn trọng sự lựa chọn sự lựa chọn của anh, chúc anh may mắn. Bản trình diễn kỹ năng của ngài đã được gửi.]

Nghe đến đó, thần kinh căng thẳng của Lâm Cảnh thả lỏng rồi tiến vào mộng đẹp.

Lúc này, dưới sự chỉ huy của Thẩm Thấm Lưu, vô số pháo đài vũ trụ “Trấn Uyên” đã hình thành một mạng lưới giải cứu bằng lực kéo kỹ thuật, từng bước từng bước kéo pháo đài ra khỏi khu vực bị Trùng tộc chiếm đóng.

Vô số người bị thương được đưa vào các pháo đài khác nhau, máy móc y tế thì quá tải..

Âu Dương Điệp Vân mặc khung xương trợ lực cõng một chiến hữu bị mất một cái chân vào lối đi, sức cùng lực kiệt ngã xuống.

Thẩm Thấm Lưu đỡ được anh ta.

“Mau…… đứa nhỏ này cần chữa trị……”

Khi Âu Dương Điệp Vân tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn chiến hữu mình đã cứu về.

Người kia đang nằm cạnh vách thở đều đều, nước mắt đọng trên khóe mắt.

Thẩm Thấm Lưu ngồi ở đầu giường, ôm Âu Dương Điệp Vân đang mệt mỏi, “Có muốn xem nhật ký sinh tồn thứ hai của thiếu niên trên hành tinh bị bỏ hoang không?”

“Xem, cậu ta làm chuyện gì thú vị sao?” Âu Dương Điệp Vân hỏi.

“Đúng là rất thú vị.”

Toàn bộ video không có âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên đang khử trùng tay một cách có trật tự, tiếp nhận nhỏ do robot nhỏ đưa cho. Thiếu niên tóc bạc nằm trên bàn, vết thương ở chân trái đã được làm sạch nhưng vết thương vẫn đang chảy máu.

Âu Dương Điệp Vân lo lắng mà mở miệng hỏi: “Cậu ta muốn làm gì? Cắt chân của đồng đội sao?”

Đồng đội anh ta cõng về bị thương ở chân sau khi bị một lượng lớn Azma tấn công trong khu bị chiếm đóng. Lúc ấy bị nguy hiểm quá lâu, máy y tế đã không còn nguồn năng lượng khởi động, vì giữ được tính mạng của anh ta, chỉ có thể cắt đứt chân của anh ta.

“Không phải cắt bỏ, là cắt chân của đồng đội.” Thẩm Thấm Lưu hiếm khi dịu dàng nói.

Thiếu niên tóc đen cắt vết thương một cách gọn gàng, khéo léo và không một chút do dự nào, chú robot nhỏ thỉnh thoảng lại đưa qua những cái kẹp và dụng cụ cầm máu. Trên chân của Azma có gai, dù có lấy chân của chúng ra khỏi vết thương thì cũng cần phải gấp từng cái gai.

Kỹ thuật phải nhẹ nhàng, góc quay tốt, vị trí đặt dao phải chính xác thì mới có thể bảo toàn được chức năng của chân đó ở mức tối đa.

Bất tri bất giác, Âu Dương Điệp Vân bị vây quanh bởi rất nhiều đồng đội đang chờ chữa trị.

Mới đầu mọi người không rõ thiếu niên tóc đen đang làm gì, dần dần, mọi người càng xem càng mê mẩn.

Bọn họ đều là tinh anh chiến đấu với Trùng tộc, cắt bắp thịt xương cốt của Trùng tộc, phá hủy cơ thể của chúng là những trận chiến hàng ngày của bọn họ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dùng dao nhỏ cắt cơ thể của một người khác, nhát cắt một lần rồi một lần chính xác đến lòng người khϊếp sợ, là đang cứu chữa, không phải tàn phá.

Nếu thiếu niên chỉ là cắt đơn giản, bất kỳ ai trong họ cũng có thể làm được.

Nhưng thần kỳ ở chỗ, anh dường như hiểu rất rõ về cơ thể con người, góc cắt sẽ gây tổn hại đến cơ bắp ở mức tối thiểu, thậm chí thậm chí lượng máu chảy ra cũng ít hơn họ tưởng tượng.

Khi thiếu niên tóc đen bắt đầu bước cuối cùng khâu lại, cái nhíp và sợi dây nhỏ đan xen qua lại, linh động mà chặt chẻ cẩn thận, đối với bọn họ mà nói, điều này có thể so sánh với đỉnh cao của nghệ thuật chiến đấu.

“Cái này…… Có phải là phẫu thuật ở địa cầu cổ đại hay không?” Âu Dương Điệp Vân nhíu mày, lại xem lại từ đầu, “"Một trong những kỹ thuật bị nhân loại thay thế bằng máy móc?”

Thẩm Thấm Lưu gật đầu, “Không sai, đây là phẫu thuật. Máy y tế quả thực có thể xử lý những ca phẫu thuật phức tạp trong thời gian ngắn nhất, cũng có thể có thể thúc đẩy quá trình khép lại hiệu quả. Nhưng khi chúng ta gặp phải tình huống ác liệt nhất thì sao —— sở mọi nguồn điện dự phòng đều cạn kiệt, máy y tế bị phá hủy, chỉ còn lại một loại tài nguyên ‘con người’ này thì sao?”

Chiến hữu bị mất một chân kia không biết đã tỉnh dậy khi nào, cổ họng anh ta run rẩy, nước mắt phản chiếu những đốm sáng, nghẹn ngào nói: nói: “Như vậy tôi sẽ hy vọng có người có thể phẫu thuật cho tôi. Hâm mộ thật…… hâm mộ đưa nhỏ tóc bạc kia thật. Chân của cậu ta được cứu rồi đúng không?”

Một khắc, mọi người lặng im.

Âu Dương Điệp Vân giơ tay lau nước mắt của chiến hữu, “Chờ trận chiến này kết thúc, chúng ta sẽ dẫn cậu ấy về đây. Những thứ mà học viện chuẩn bị chiến tranh và liên minh không chịu dạy, chúng ta có thể tự học.”

Chiến hữu quay mặt sang một bên, dùng ánh mắt kiên nghị nhìn về phía anh ta, “Đúng vậy, nhất định phải đón cậu ấy về. Tự chúng ta sẽ học.”

Sĩ quan truyện tinh Triệu Hiểu Nguyên nhận được đoạn video này nhìn vào sâu trong vũ trụ.

Thật sự rất kỳ diệu, tín hiệu cầu cứu từ hành tinh hoang lại mang đến hy vọng cho bọn họ lần nữa.

Rốt cuộc là ai đang cứu ai đây?

Trong phòng ngủ yên tĩnh của căn cứ vào lúc nửa đêm đột nhiên vang lên một tiếng "rắc", tiếp theo đó là sự giãy giụa và một tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén trong cổ họng.

Lâm Cảnh ôm chăn trở mình, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng —— anh có một người bệnh!

Bản năng của một bác sĩ trực ban nhiều năm khiến anh bật dậy, tay anh vẫy qua thiết bị cảm biến đầu giường, toàn bộ căn phòng sáng lên.

Có lẽ vì giường trong căn cứ quá hẹp, cho nên Chu Lẫm Sương đã ngã nghiêng xuống đất, y đổ rất nhiều mồ hôi, tóc bết vào trán, áo thun màu trắng dính vào lưng, in rõ những đường nét lưng của y. Cái chân mới vừa trải qua phẫu thuật của y chắc chắn không đủ sức lực, chất độc thần kinh cũng khiến cho tứ chi không được não điều khiển, cánh tay dùng sức căng cứng, đáng tiếc vẫn không thể ngồi dậy.

“A……”

Lâm Cảnh ngây người, nhờ vào sự tẩy não của mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu lúc trước, cảnh tượng này trông như thế nào cũng thấy giống như cảnh sau bị cưỡng ép đánh dấu, tràn ngập yếu ớt và không cam lòng, cùng với sự ngang bướm muốn thoát khỏi l*иg giam ấy nhỉ.

Hệ thống hiếm thấy mở miệng: [Tôi cảm thấy anh hẳn là nên dìu anh ta lên.]

Lâm Cảnh: [Cậu không thấy tôi bị cậu ta bóp cổ mém chút đi chầu ông bà luôn sao? Ai đi mới ngu đó.]

Chu Lẫm Sương không hổ là Omega mạnh mẽ điển hình, y kéo lê cái thể bị thương của mình, không hề phát ra một tiếng xin giúp đỡ nào, ngay cả âm thanh đau đớn cũng bị đè nén trong cổ họng, nếu không phải mỗi lần dùng sức hàm dưới đều hơi run lên, Lâm Cảnh thật sự đúng là cho rằng người này không sao cả.

Có một số người, khi chấp nhất với việc thách thức giới hạn chức năng của cơ thể bằng máu thịt của mình, khuyên bảo như thế nào cũng sẽ vô dụng, chỉ có thể chờ đối phương tự nhận rõ hiện thực mà thôi.

Lâm Cảnh lui trở lại giường nhỏ của mình, đưa tay tùy ý sờ sờ, cầm lên một vật giống như cái hộp.

Khả năng bảo quản thực phẩm trong thế giới khoa học viễn tưởng đúng là lâu dài.