Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 22

Từ lúc bắt đầu ăn, Tạ Viễn Đình không hề dừng đũa, đúng là chị dâu không lừa cô bé, món này còn ngon hơn thịt, ngay cả canh cũng ngon như vậy, sau khi uống ngụm canh cuối cùng trong bát, cô bé ngước mắt nhìn Lâm Tú Quyên: "Chị dâu, lần sau chúng ta mua giò heo ăn tiếp nhé."

Trong mắt Lâm Tú Quyên tràn đầy ý cười: "Không thành vấn đề."

Lúc Đại Nữu được đưa về bụng đã tròn vo, vẻ mặt thoả mãn khiến chị dâu Tiền Ái Anh phải liếc nhìn Lâm Tú Quyên mấy lần, xem ra sau khi trải qua chuyện này, cô em chồng này của cô ấy đã thật sự trưởng thành hơn chút rồi.

Lâm Tú Quyên không buồn tìm hiểu cảm xúc trong mắt cô ấy là gì, ăn uống no say xong thì nên đi ngủ, cô còn chưa kịp rời đi đã trông thấy một đám người đang vội vã đi về phía bên này.

Thấy Lâm Tú Quyên sững sờ đứng đó, Tiền Ái Anh nhanh chóng kéo cô sang một bên, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: "Đây đều là những người hôi hám sống trong chuồng bò, tính tình rất hung dữ."

Ánh mắt Lâm Tú Quyên loé lóe, người ở trong chuồng bò, chính là người thân nam chính sao? Ngay khi cô còn đang lơ đễnh, Cố Minh Trác cầm đầu đã bước vào sân, Tiền Ái Anh vội vàng ôm chặt Đại Nữu trong lòng mình.

Vẻ mặt những người này tràn đầy tức giận, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Trong đầu Lâm Tú Quyên có ý nghĩ này, dừng một chút, sau đó đi theo vào trong sân.

Vừa tiến vào đã nghe thiếu niên cầm đầu nói: "Chúng cháu không phải người vô lý, chỉ hi vọng đội trưởng tìm lại công bằng cho chúng cháu."

Lâm Ái Quốc vẻ mặt ôn hòa: "Minh Trác, cháu yên tâm, chú nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích, cháu đưa mẹ cháu đến sở y tế khám bệnh trước đi."

Lâm Tú Quyên nghe thấy hai chữ Minh Trác này ánh mắt chợt lóe, quả nhiên là nam chính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhóm người này đến rồi đi vội vàng, khi bọn họ rời đi là anh hai đi cùng, trong mắt Lâm Tú Quyên hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó lập tức nghe thấy giọng nói tức giận của Lâm Ái Quốc từ phòng chính: "Đại Hổ này làm trò gì vậy, tự nhiên dội gáo nước lạnh vào nơi ở của người ta, anh đến nhà họ Trương một chuyến."

Rõ ràng Tiền Ái Anh cũng rất sửng sốt, mới đầu còn tưởng nhóm người này đến đây gây sự, nhưng bây giờ lời cha chồng nói rõ ràng không phải vậy.

Người nhà họ Lâm đều bối rối, không hiểu Trương Đại Hổ giở trò gì, nhân lúc những người này ra ngoài làm việc mà dội nước lạnh vào chuồng bò, quan trọng hơn là Tống Ngọc Mai vẫn ở bên trong, Tống Ngọc Mai vốn đang bị bệnh lại bắt đầu phát sốt, cho nên Cố Minh Trác mới tức giận như thế.

Ánh mắt Lâm Tú Quyên lấp loé, cô nhớ ra trong truyện nói có một người thích Lâm Tú Mỹ tên Trương Đại Hổ, nghĩ đến cảnh ban ngày cô ta mang đồ đến chuồng bò, cô đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.

——

Lâm Ái Quốc trầm mặt đến nhà họ Trương, người nhà họ Trương ai nấy đều khó hiểu: "Đội trưởng Lâm, trễ như vậy rồi còn có chuyện gì sao?"

Lâm Ái Quốc chỉ vào Trương Đại Hổ đang cúi đầu, trầm giọng nói: "Tự hỏi hôm nay Đại Hổ nhà các người đã làm ra chuyện tốt gì? Người ta tới đại đội Tây Lĩnh chúng ta để tiếp nhận cải tạo, không phải tới cho các người bắt nạt."

Người nhà họ Lâm càng khó hiểu hơn, nhao nhao nhìn về phía Trương Đại Hổ: "Đại Hổ, con làm cái gì mà đội trưởng lại tức giận như vậy?"

Trương Đại Hổ vốn cho rằng chuyện này thần không biết quỷ không hay, đối diện với ánh mắt sắc bén của Lâm Ái Quốc, anh ta chột dạ cụp mắt xuống, hai tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt thành nắm đấm.

"Đội trưởng Lâm, anh có nhầm lẫn gì không, Đại Hổ nhà chúng tôi luôn thành thật thì sao có thể làm chuyện này?" Cha Trương Đại Hổ nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, bình thường Đại Hổ nhà chúng tôi không tiếp xúc gì với chuồng bò bên đó, hơn nữa người ở đó cũng không phải người tốt." Mẹ Trương Đại Hổ nói câu cuối cùng vẻ mặt không tin.