Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 21

Lâm Tú Mỹ không ngờ lửa bén tới mình nhanh như vậy, Trương Vĩnh Phương mắng chửi người khác lại cực kỳ khó nghe, cô ta vội vàng bước vào sân nhẹ giọng giải thích: "Bà nội, cháu đi tìm vợ chồng bác cả tới phân xử, lần trước bác cả xử lý chuyện này xong, nhà chị Lệ ỷ vào có bác ấy chống lưng mà không thèm để bà vào mắt."

Nghe Lâm Tú Mỹ nói thế, Trương Vĩnh Phương cũng ghi hận Lâm Ái Quốc, quả nhiên là cái loại ăn cháo đá bát, may mà lúc trước cho nhận nuôi cả nhà nó.

Lâm Tú Mỹ vừa nói vừa chú ý đến biểu cảm của Trương Vĩnh Phương, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của bà ta, khóe môi nhếch lên một vòng cung nhỏ, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Tiếc là bác gái cả nói đây là chuyện nhà chúng ta, bọn họ không thể đến."

"Tao biết nhà chúng nó chẳng ra gì mà, hôm nay tức chết tao rồi." Trương Vĩnh Phương vỗ ngực nói.

"Bà nội, để cháu đỡ bà trở về uống chút đường đỏ, những chuyện này không đáng để tức giận, hại sức khỏe lắm." Lâm Tú Mỹ vẻ mặt ngoan ngoãn đỡ Trương Vĩnh Phương về phòng.

Trương Vĩnh Phương đưa tay vỗ vỗ vai cô ta: "Cháu ngoan, không uổng công bà thương cháu, không giống cái lũ ăn cháo đá bát kia, lúc nào cũng làm bà tức chết." Câu cuối cùng là Trương Vĩnh Phương nói với cửa sổ phòng hai bên kia.

Lâm Tú Mỹ rũ mắt che giấu vẻ đắc ý của mình, mọi thứ đang diễn ra theo hướng mà cô ta mong đợi, bây giờ chỉ cần chờ danh ngạch đề cử sinh viên là cô ta có thể rời khỏi đây và hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn. Về phần Cố Minh Trác, không biết sau khi mình rời đi anh ấy có nhớ mình hay không.

Lời chỉ cây dâu mắng cây hoè của Trương Vĩnh Phương truyền qua cửa sổ, Chu Vân Hoa lo lắng nhìn Lâm Tú Lệ, hôm nay con gái và mẹ chồng xảy ra tranh chấp vì mình, nghĩ đến đây hốc mắt bà ấy nóng lên, duỗi tay vỗ vai Lâm Tú Lệ, nhỏ giọng nói: "Tú Lệ, con chịu khổ rồi."

Lâm Ái Dân cúi đầu im lặng, người trong thôn đều biết mẹ ông ấy thiên vị, trước đây khi nhà anh cả chưa được nhận nuôi, mặc dù ông ấy không được yêu thương, nhưng cũng tốt hơn cuộc sống nhà anh cả, bây giờ trong nhà chỉ còn lại ông ấy và em ba, sự đối lập liền rõ ràng, thậm chí mẹ ông ấy còn đối xử với em gái đã lấy chồng tốt hơn cả bọn họ.

Lâm Tú Lệ luôn giỏi xem mặt đoán ý, cô ấy kìm nén cảm xúc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Con chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng mẹ à, cơ thể của mẹ và em trai trong bụng mới là quan trọng nhất, bác sĩ cũng nói cái thai này của mẹ không khỏe, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ là một xác hai mạc, đến lúc đó con và Tú Bình phải làm sao đây?"

Dưới sự ra hiệu của Lâm Tú Lệ, hốc mắt của Lâm Tú Bình cũng đỏ theo, nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Ái Dân: "Cha, cha nghĩ cách đi, con không muốn trở thành một đứa trẻ không có mẹ đâu."

"Nói bậy cái gì đấy." Lâm Ái Dân quát lớn.

Nhìn thấy Lâm Tú Lệ đang nắm tay mình, Chu Vân Hoa rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng, giọng điệu cầu xin: "Ái Dân, chia nhà đi, coi như vì đứa bé trong bụng."

"Thím ba sợ mẹ sinh con đến thế, còn không phải là sợ mẹ sinh con trai, sợ tất cả đồ thuộc về Lâm Văn Đào sau này đều phải chia cho em trai sao, cha, chia nhà đi, chúng ta có thể không cần đồ, nhưng không thể mặc kệ an nguy của mẹ được."

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Ái Dân cũng ngẩng đầu, kiên định nói: "Được, ngày mai anh sẽ đi nói với cha mẹ."

*

Lâm Tú Quyên tiễn Hồ Yến Hoa rồi mới trở lại phòng chính, thấy hai anh em nhà họ Tạ đang ngồi ngay ngắn chờ mình, Đại Nữu bên cạnh đang vui vẻ ăn móng giò, Lâm Tú Quyên bước tới xoa đầu Tạ Viễn Đình, dịu dàng nói: "Đói thì mau ăn đi."

Đây là bữa ăn khiến Lâm Tú Quyên thoả mãn nhất trong nửa tháng kể từ khi đến đây, cô xoa xoa bụng, thực sự rất hài lòng, trước đây có lẽ cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại cảm thấy thỏa mãn vì một nồi móng giò kho tàu.