Sông Băng Tận Thế, Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư

Chương 41: Nhà máy điện

Trương Dịch ở trong nhà, vừa nằm dài chơi game vừa xem trong group chat tổng có trò gì vui hay không.

Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, anh sẽ đi tập thể hình một chút.

Dù sao thì trong nhà cũng đã lắp sẵn mấy thứ như ngoài phòng gym, còn là hàng nhập khẩu, không dùng thì phí quá.

Còn không thì anh cũng thử đọc mấy quyển sách chuyên ngành mà mình tải về từ trên mạng.

Mấy cuốn như “Sổ tay bác sĩ” hay là “Sổ tay huấn luyện dân binh”.

Lo trước khỏi họa, chỉ cần nắm giữ được mấy kiến thức chuyên ngành này thì sau này lỡ như gặp phải chuyện gì bất trắc thì cũng có cái mà dùng. Lỡ như gặp tình huống gì khó khăn thì mớ kiến thức này nói không chừng sẽ cứu anh một mạng.

Bên ngoài tuyết cứ rơi tán loạn, mấy tầng mây cao cứ như bị tuyết bao phủ, bầu trời xám xịt, tối sầm lại, khó mà phân chia được ngày đêm.

Buổi sáng ngày thứ ba, Trương Dịch bò dậy ngồi trên giường, một tay anh ôm cái gối hình vịt quay trong vô cùng ngon miệng, một tay thì với lấy đồng hồ ở bên giường.

“Hẳn là đến lúc rồi nhỉ, sắp có trò hay để xem rồi.”

Trương Dịch lẩm bẩm một câu, giọng nói chứa đầy sự vui vẻ.

Mà đúng ngay lúc này, thông báo có tin nhắn mới từ group chat trên điện thoại cứ xuất hiện liên tục.

Ba ngày sau khi tận thế đến cũng là lúc trò hay chính thức bắt đầu.

Trương Dịch thừa biết ngày hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên anh thức trắng cả một đêm chỉ vì muốn trông thấy khoảnh khắc này.

Chuyện xảy ra thật sự rất đơn giản.

Nói một cách dễ hiểu đó là toàn bộ tiểu khu Nhạc Lộc sẽ bị cúp điện đột ngột!

Ngay sau đó, bởi vì phản ứng dây chuyền, công ty cung cấp nước sinh hoạt cũng không thể tiếp tục duy trì hệ thống, dẫn đến tình trạng cúp nước diện rộng.

Những thứ này Trương Dịch đều biết từ lâu.

Dù sao thì những ngày đầu khi tận thế có dấu hiệu xuất hiện, sẽ chẳng ai đoán được rằng một trận tuyết trái mùa có thể dẫn đến sự diệt vong của nhân loại. Bọn họ chỉ ôm tâm tư chờ ngày tuyết ngừng rơi, nhưng có ai biết được trận thiên tai này kéo dài bao lâu đây.

Bên chính phủ có thể nói là đã chống đỡ đến kiệt sức rồi, bọn họ dốc toàn lực muốn giải quyết trận bão tuyết lần này. Thế nhưng từng ngày trôi qua, đến hôm nay bọn họ mới thật sự nhận ra rằng đây không phải là chuyện mà sức người có thể giải quyết được.

Trời giá rét, nhân viên trong các nhà máy nhiệt điện lần lượt bỏ đi, có người chết có người về nhà tránh rét. Cũng vì nguyên nhân này mà trong xưởng không có ai vận hành máy móc, đường dây tải điện hết năng lượng, khiến cả thành phố rơi vào trạng thái mất điện.

Giờ đây, chỉ sợ có mỗi bộ phận phát điện của nhà máy năng lượng nguyên tử là còn duy trì hoạt động mà thôi. Nhưng mà điện năng được tạo ra đó chỉ cung cấp cho bên phía chính phủ sử dụng.

Cúp điện, cúp nước khiến cuộc sống sinh hoạt của người dân rơi vào cảnh khốn khó!

Trương Dịch mở điện thoại ra, chỉ cần nhìn thoáng một cái cũng có thể thấy được thông báo 99+ trong group chat.

[Nhà mọi người có điện không?]

[Nhà bọn tôi bị cúp điện rồi! Ngay cả nước cũng bị cắt luôn, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?]

[Nhà tôi cũng không điện không nước hu hu! Trời lạnh như vầy, điều hòa không có tác dụng gì, đã thế còn không có cách nào để sưởi ấm. Cuộc sống này sao mà khó khăn quá vậy nè!]

[Lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà bên chính phủ lại không đứng ra quan tâm người dân chút nào! Nhìn tình hình ngày, có khi sẽ có người chết vì lạnh mất.]

Trương Dịch yên lặng lắc đầu.

Giờ này bên chính phủ lo cho mình còn không xong, ai rảnh đâu mà quan tâm người khác.

Muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Anh cũng biết, từ hôm nay trở đi, tận thế đã thật sự xuất hiện trên trái đất này.

Xã hội hiện đại nếu mất điện và đồ ăn thì nhân loại sẽ lâm vào cảnh diệt vong hàng loạt.

Trương Dịch nghị như vậy, bỗng hơi sợ hãi mà nhìn thoáng qua nhà của mình.

Đương nhiên nhà của anh bây giờ ấm áp như gió xuân, đã thế còn vững chãi như tường đồng vách sắt, còn có nhu yếu phẩm chất đầy không thấy điểm dừng trong không gian. Tất cả mọi thứ khiến anh cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.

Bên trong nhóm chat của mấy hộ khu chung cư này giờ chỉ còn những tiếng chửi rủa.

[Không biết tuyết sẽ rơi đến bao giờ nữa, không dùng điều hòa được, bây giờ nhiệt độ trong phòng sắp xuống dưới âm ba mươi độ rồi.]

[Nhiệt độ mà còn hạ nữa thì sẽ lạnh chết người thật đó!]

[Nước cũng bị cắt luôn rồi, không lẽ chúng ta phải đi uống nước tuyết à?]

[Đồ ăn trong nhà tôi cũng không còn nhiều nữa, tuyết lớn quá, siêu thị cũng ngừng bán rồi. Bây giờ phải làm sao đây trời?]

Có người bắt đầu tag bác gái Lâm.

[Bác gái Lâm à, không phải hôm trước bác bảo không có chuyện gì à?]

[Đúng rồi đó, bọn tôi tin vào lời của bác nên mới không ra ngoài mua thêm đồ dự trữ. Giờ bác tính đi, phải giải quyết thế nào đây?]

[Bên trên bao giờ mới đến cứu chúng ta vậy? Bác nhanh nói một câu đi!]

Bác gái Lâm đối diện với sự chất vấn của hàng xóm thì cũng phát hỏa, trong lòng bà ta vừa gấp vừa hoảng hốt.