Lâm Thải Ninh nghĩ đến cảnh mấy năm qua, Trương Dịch ân cần chăm lo cho Trương Dịch từng chút một thì lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
“Nhất định là đầu óc của cậu ta có vấn đề, đột nhiên động kinh mà thôi!”
Lâm Thải Ninh nghẹn một bụng lửa giận, thế là cô ta lập tức đi tìm Phương Vũ Tinh, vừa kể lại chuyện này cho cô ả nghe, vừa thêm mắm dặm muối vào câu chuyện.
Đương nhiên, cô ta chỉ nói với Phương Vũ Tinh rằng mình muốn tìm Trương Dịch để mua ít đồ về cho cô ả mà thôi.
Mặt của Phương Vũ Tinh lạnh như tiền, cao ngạo nói: “Hừ, Trương Dịch là ai? Tớ quen tên đó à? Sau này đừng có nhắc đến cái con người đó trước mặt tớ!”
Bây giờ nếu như Trương Dịch muốn theo đuổi cô ả thì anh nhất định phải đến đây, xin lỗi một cách thật đàng hoàng, sau đó dùng thật nhiều tiền mời người đến cầu xin cô ả tha thứ cho, thế thì may ra mới có cơ hội. Nếu không? Cứ mơ đi!
Lâm Thải Ninh dùng ngón tay chọc chọc Phương Vũ Tinh: “Bỏ qua tên Trương Dịch ngu dốt này đi, không phải cậu còn có mấy tên khác đang theo đuổi à?”
Trong tiểu khu của bọn họ có không ít người làm việc trong kho hàng.
Trong đó có vài người cũng có ý với Phương Vũ Tinh, theo đuổi rất kịch liệt, người nhiệt tình với cô ả nhất có thể nói đến Chu Bằng.
Đương nhiên là Phương Vũ Tinh biết Lam Vũ Ninh đang ám chỉ ai.
Cô ả khinh thường mà bĩu môi một cái, cái tên Chu Bằng kia còn chẳng được làm lốp dự phòng cho cô ả đâu.
Tuy rằng đều làm việc trong Wal-Mart, nhưng mà Chu Bằng còn chẳng mua nổi nhà ở thành phố Thiên Hải, hiện tại gã ta còn phải thuê nhà để sống kia kìa.
Phương Vũ Tinh chỉ muốn chiếm ít lợi ích nhỏ từ chỗ gã ta mà thôi, chứ chẳng có chút hảo cảm nào với gã.
Lâm Thải Ninh lại khuyên nhủ cô ả: “Bây giờ ở bên ngoài rất lạnh, tuyết rơi cũng dày. Chúng ta đâu thể nào ra ngoài để mua thức ăn được, không bằng cứ lợi dụng đỡ gã ta đi, bảo gã giúp chúng ta việc này!”
Hai mắt của Phương Vũ Tinh đảo đảo vài vòng, chốc sau cô ả cảm thấy Lâm Thải Ninh nói rất có lý.
Thế là cô ả lập tức gửi tin nhắn sang cho Chu Bằng.
Ai mà ngờ được tin nhắn gửi đi chưa được năm phút thì Chu Bằng đã chạy tung ta tung tăng đến trước nhà hai người, còn đưa đến cả một giỏ thức ăn to.
Dù sao thì gã ta cũng làm việc trong kho hàng của Wal-Mart, bình thường nếu như có hàng hóa nào được giảm giá thì gã ta cùng đồng nghiệp đều sẽ lấy một ít mang về nhà mình.
Cho nên trong nhà gã ta lúc nào cũng có trữ một ít đồ ăn.
Phương Vũ Tinh vừa gửi tin nhắn đến thì Chu Bằng hệt như được tiêm máu gà, vô cùng hăng hái mà đi chọn vài thứ tốt nhất để mang đến đây cho cô ả.
Hơn nữa Chu Bằng còn vỗ ngực bảo đảm: “Vũ Tinh, cô muốn tôi làm gì thì cứ nói một câu là được. Cô biết mà, vì cô, cho dù là lên núi đao hay xuống chảo dầu, tôi cũng không lùi bước!”
Phương Vũ Tinh hiếm khi tươi cười mà nhìn Chu Bằng.
“Cảm ơn anh nhé Chu Bằng! Anh tốt thật đó!”
Chỉ bằng mấy lời ngon tiếng ngọt mà cô ả đã có thể đuổi Chu Bằng đi rồi.
Sau đó ả quay về phòng, gương mặt vốn đang tươi cười lập tức thanh đổi.
“Mẹ, cái dạng vừa xấu vừa thô tục như anh mà cũng dám có ý với bà đây? Chờ kiếp sau đi!”
…
Từng ngày từng ngày trôi qua, tuyết vẫn rơi mãi không ngừng, không khí cũng có dấu hiệu trở nên khác thường.
Nhiệt độ ngày càng thấp, cho dù có mở điều hòa đi chẳng nữa thì nhiệt độ trong phòng vẫn là số âm.
Chuyện này khiến cho những người phương Nam như dân cư thành phố Thiên Hải không có cách nào thích ứng được.
Đã vậy bọn họ còn chẳng có thói quen dự trữ nhu yếu phẩm, tuyết rơi hai ngày đã khiến tủ lạnh của rất nhiều nhà trống không.
Tuy rằng bác gái Lâm cứ luôn miệng bảo không có chuyến gì, chẳng mấy chốc sẽ hết bão tuyết mà thôi. Thế nhưng mọi người ai cũng lo lắng trong lòng.
Tất cả những chuyện này, Trương Dịch đều nhìn thấy, anh không những không lo lắng mà còn cảm thấy rất vui vẻ.
Anh đã chuẩn bị đầy đủ đồ cần thiết cho tận thế rồi, cuộc sống sau này có khi còn hạnh phúc, thoải mái hơn trước khi tận thế đến nữa.
Anh giống như một kẻ ngoài cuộc, nhìn lũ người kia diễn tuồng.
Sau khi Trần Chính Hào và đàn em của mình bị Trương Dịch dạy dỗ xong thì tạm thời không dám bén mảng đến tìm Trương Dịch nữa.
Bọn họ cũng biết, nhà của Trương Dịch rất khó phá.
Hơn nữa một chân của Trần Chính Hào gần như là bị phế mất, nếu như không đến bệnh viện chữa trị thì chỉ e ít hôm nữa thôi gã ta sẽ trở thành thằng què.
Còn đám đàn em loi nhoi của gã ta, sau khi bị tạt nước đầy người thì cả đám đều rơi vào trạng thái phát sốt, cảm mạo mãi không hết.
Đã thế thời tiết hiện tại còn rất lạnh, bọn họ cũng không có thứ gì để sưởi ấm cả. Có lẽ cần đến khi hết lương thực mà chết đói, cả đám bọn họ sẽ chết trước vì sốt cao mãi không hạ thôi.