Phương Vũ Tinh nghe câu này xong thì khẽ chau mày.
Cô ả nói với Lâm Thải Ninh: "Ninh Ninh, cậu nói xem có thể qua một thời gian nữa thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó hay không? Có lẽ là Trương Dịch biết được tin ở đâu đó cho nên mới bắt đầu dự trữ?"
Lâm Thải Ninh nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó lấy tay ôm bụng phá lên cười.
"Vũ Tinh, cậu có ngốc hay không thế? Nếu thật sự sẽ xảy ra chuyện, sẽ có thông báo chính thức trên tin tức mà."
"Chúng ta chỉ cần sống bình thường là được rồi, nếu thật sự dự trữ đồ, người khác sẽ chê cười chúng ta ngu xuẩn mất."
Phương Vũ Tinh nghe xong, cũng tự cười giễu một cái.
“Nói cũng đúng."
...
Trương Dịch ở trong căn phòng của khách sạn năm sao chờ đợi vài ngày.
Anh không đi đâu cả, thời gian mấy ngày nay ở trong phòng lại trắng trợn mua thêm mâm cỗ ở các khách sạn lớn.
Mà ở trong phòng, anh cũng bắt đầu luyện tập sử dụng cung liên hợp và nỏ.
May mắn thay, Trương Dịch trước đây thích săn bắn nên có nền tảng khá tốt.
Bây giờ trong phạm vi mười lăm mét, tỷ lệ bắn trúng của anh rất cao.
Đặc biệt là cầm trong tay một cây cung liên hợp chuyên nghiệp, trang bị hiện đại như thế này có thể cho khiến cho một mũi tên của người bình thường bắn ra có thể sánh với một mũi tên thần tiễn thời xưa.
Đừng nói là đối phó con người, ngay cả gặp lợn rừng, chó rừng hay sói lớn cũng có thể gây sát thương rất tốt.
Ba ngày sau, dưới sự móc nối của Ngô Hoài Nhân, Trương Dịch đã thuận lợi lấy được hai khẩu súng và 100 viên đạn.
Mặc dù giá cả có hơi đắt, nhưng Trương Dịch lại không có một chút ghét bỏ nào.
Giữa tận thế mà có món đồ chơi nặng trĩu này ở trong tay thì anh lại càng thêm phần tin tưởng vào sự an toàn của bản thân mình.
Mà đối với những loại thuốc cần có ở tận thế thì anh và Chu Hải Nhuận cũng đã giao dịch xong, trực tiếp lấy hai hộp thuốc nhập khẩu cao cấp.
Một tuần nữa lại trôi qua.
Ngô Hoài Nhân gọi điện thoại cho Trương Dịch để nói cho anh biết là đã chế tạo xong phòng an toàn dựa theo yêu cầu của anh.
Mời anh quay lại kiểm tra.
Lúc này, Trương Dịch mới rời khỏi khách sạn mà mình đã ở trong một thời gian dài, sau đó lái xe hơi trở về khu chung cư Nhạc Lộc.
Ngô Hoài Nhân đích thân dẫn Trương Dịch đi kiểm tra phòng.
Vừa về đến phòng và vào trong để xem xét, Trương Dịch không kiềm chế được mà hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Công ty Chiến Long không hổ danh công ty bảo vệ bậc nhất cả nước. Nói một giây là họ đã nhớ kỹ.
Tốc độ và chất lượng mà bọn họ dùng để chế tạo phòng an toàn không có gì để bắt bẻ được.
Toàn bộ căn phòng đã được chế tạo dựa theo yêu cầu của Trương Dịch, trang bị thêm tấm thép dày 100mm.
Thêm vào đó khi nhìn từ bên ngoài thì không khác gì so với căn phòng trước kia.
Ngô Hoài Nhân kiên nhẫn giải thích cho Trương Dịch từng cái một.
“Hệ thống thông gió được lắp đặt đạt tiêu chuẩn cấp công nghiệp quân sự, có thể lọc bất kì các loại khí độc hại nào, đề phòng có người tiến hành tấn công bằng khí độc từ bên ngoài.”
“Ngoài ra hệ thống sưởi ấm của toàn bộ căn phòng cũng đã được cải tạo lại hoàn toàn và sử dụng vật liệu cấp chuyên nghiệp nhập từ Viện Nghiên cứu Khoa học Bắc Cực.”
“Ngoài việc chế tạo lò sưởi âm tường dựa theo yêu cầu của ngài thì nó còn có thể giữ ấm đến 99,5%.”
Nói đến đây, Ngô Hoài Nhân lại nở một nụ cười ẩn ý với Trương Dịch.
“Mặt khác, vì để đảm bảo sự an toàn cho ngài, chúng tôi đều đã lắp đặt hệ thống giám sát trong toàn bộ toà nhà. Tổng cộng là có 300 cái camera, có thể cho ngài theo dõi mỗi một tầng của toàn bộ toà nhà.”
Trương Dịch khi nghe được điều này thì ngạc nhiên đến nỗi không biết nói gì cho hợp lý.
Chỉ có thể cảm thán rằng có tiền thật là tốt, có thể mua được những dịch vụ mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
Anh đi ra ban công rồi chợt phát hiện rằng ban công đã được cải tạo thành một cái cửa sổ sát đất rất lớn.
Ngô Hoài Nhân giải thích nói: “Toàn bộ vật liệu dùng để làm cửa sổ đều có khả chống đạn và chống bom, thậm chí còn bền chắc hơn cả tấm thép dày 100mm.”
“Ngoài ra, việc lắp đặt này còn thuận tiện cho việc hấp thụ ánh sáng mặt trời cũng như dễ dàng quan sát bên ngoài trong những lúc cần thiết.”
Trương Dịch vô cùng hài lòng đối với căn phòng an toàn này.
Trừ phi là mang theo vũ khí quân đội hạng nặng, nếu không thì không có người nào có thể mạnh mẽ xâm nhập vào trong nhà của anh.
Cho dù là toàn bộ toà nhà có sụp đổ, thì e là phòng của anh cũng sẽ không xuất hiện bất cứ một vấn đề gì.
“Tôi rất hài lòng đối với căn phòng an toàn mà các anh đã chế tạo.”
Trương Dịch mỉm cười và nói với Ngô Hoài Nhân.
Ngô Hoài Nhân cũng mỉm cười vô cùng vui vẻ.
Anh ta lấy hợp đồng ra mời Trương Dịch ký tên rồi sau đó nói: “Nếu như không còn vấn đề gì để nói nữa thì xin ngài hãy thanh toán số tiền còn lại cho chúng tôi trong vòng ba tháng.”