Ngay lập tức, mười phần khí thế hùng hồn mà chỉ vào Trương Dịch: "Cậu mau đưa cho Vũ Tinh 500 tệ để đi xem bệnh đi."
Ai ngờ ánh mắt Trương Dịch lại trở nên lạnh lùng, anh trừng mắt với Chu Bằng rồi mắng: "Là cô ta tự mình chủ động giúp tôi xách đồ, tôi cũng không có nhờ vả cô ta giúp."
"Lại nói, anh là cái thá gì mà ở chỗ này khoa tay múa chân với tôi?"
"Thật sự cho rằng mình là người có mặt mũi à?"
Trương Dịch mắng mỏ một phen khiến cho cả Chu Bằng và Phương Vũ Tinh đều bị dọa đến sững sờ.
Chu Bằng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường trong nhà kho, không quyền không thế.
Sở dĩ gã ta dám to tiếng với Trương Dịch là bởi vì bình thường tính tình của Trương Dịch tương đối tốt, không thích so đo với người khác.
Nhưng thấy Trương Dịch thực sự tức giận, Chu Bằng ngay lập tức có chút sợ hãi.
"Cậu... Cậu to tiếng như thế làm gì?"
"Tôi chỉ muốn thương lượng với cậu một chút thôi mà."
Trương Dịch cười mỉa một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Anh quá lười để đôi co với Chu Bằng.
Bởi vì bây giờ Trương Dịch nhìn vào bất cứ người nào, cũng giống như đang nhìn người chết.
Chỉ một tháng sau thôi, 99% những người xung quanh anh sẽ chết trong cơn bão cực lạnh của ngày tận thế.
Tại sao anh lại phải đôi co vô nghĩa với người chết cơ chứ?
Sau khi Trương Dịch rời đi, Chu Bằng chạy đến bên cạnh Phương Vũ Tinh rồi nhẹ giọng nói: "Vũ Tinh này, tôi đã nói cái tên Trương Dịch này không phải là người tốt lành gì đâu. Sau này cô nên cách xa cậu ta một chút đi."
Phương Vũ Tinh cau mày, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu.
Bởi vì trong mấy ngày gần đây, Trương Dịch dường như thay đổi trở thành một người hoàn toàn khác.
Sau khi nhìn thấy cô ả cũng không chủ động đến chào hỏi.
Thậm chí mỗi đêm cũng không nói chuyện phiếm với cô ả, chỉ chúc cô ả ngủ ngon mà thôi.
"Nhất định có cái gì đó lạ thường!"
Phương Vũ Tinh thầm nghĩ trong lòng.
...
Sau khi Trương Dịch tan sở, anh lái xe đến một khách sạn năm sao ở thành phố Thiên Hải.
Tình cờ là khách sạn Hồng Phúc Thiên Hạ mà anh đã đặt đồ ăn trước đó.
Người quản lý của Hồng Phúc Thiên Hạ khi nghe tin Trương Dịch sẽ đến, anh ta ngay lập tức tươi cười nhờ người sắp xếp phòng cho anh.
Giá một phòng trong khách sạn năm sao cũng phải hơn 1 nghìn một đêm.
Trương Dịch lại cảm thấy nó hết sức bình thường.
Dù sao trong tay anh còn hơn mấy triệu bạc, không tiêu hết thì sẽ lãng phí mất.
Đêm đó, bạch liên hoa Phương Vũ Tinh lần đầu tiên chủ động gửi tin nhắn cho Trương Dịch.
Phương Vũ Tinh: [Trương Dịch, hôm nay tôi đi ngang qua nhà cậu thì thấy có người đang sửa chữa!]
Khóe miệng Trương Dịch cong lên: [Ừm, đúng vậy.]
Phương Vũ Tinh: [Cảm giác như gần đây cậu hơn lạ ấy, bắt đầu tích trữ đồ, còn trang trí nhà ở. Có phải gần đây xảy ra chuyện gì hay không?]
Trương Dịch không khỏi nhướng mày.
Ả bạch liên hoa này dù xấu xa nhưng đầu óc thì không ngu chút nào.
Xem ra những hành động kỳ lạ của mình gần đây đã khiến cho cô ả chú ý đến.
Nhưng mà Trương Dịch cũng không thèm quan tâm, bây giờ mà nói ánh mắt của người khác đối với anh chẳng có nghĩa lý gì cả.
[Không có gì.]
Anh lạnh lùng trả lời rồi ném điện thoại sang một bên.
Ở ở bên kia, Phương Vũ Tinh nhìn Trương Dịch đang thờ ơ với mình mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Trong hai năm qua, Trương Dịch đối xử với cô ả rất tốt.
Anh luôn ân cần hỏi han Phương Vũ Tinh, mỗi buổi tối đều sẽ kiếm đủ loại lý do để nói chuyện phiếm với cô ả.
Tuy nhiên gần đây, thái độ của anh đối với cô ả quay ngoắt 180 độ, thái độ thờ ơ thì không nói, thậm chí còn không chủ động nói chuyện với cô.
Điều này khiến trong lòng Phương Vũ Tinh cảm thấy rất khó chịu.
Cô ả có có thể không có hứng thú với Trương Dịch, nhưng Trương Dịch tuyệt đối không được phép mất hứng thú với cô ả được.
Theo quan điểm của Phương Vũ Tinh, đó là dấu hiệu cho thấy một con cá trong ao của cô ả đã chạy thoát rồi.
Mặc dù Trương Dịch không phải là phú nhị đại, nhưng cũng có thể xem là một tư sản trung lưu chất lượng cao.
Nếu sau này cô ả không tìm được phú nhị đại để gả thì vẫn có thể cho Trương Dịch một cơ hội mà.
Phương Vũ Tinh cầm điện thoại di động lên, lại gửi thêm một tin nhắn.
"Chị cảm thấy có phải gần đây chúng ta hơi ít liên lạc với nhau rồi. Như thế khiến cho chị cô đơn quá."
Thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không có hồi âm.
Phương Vũ Tinh cắn môi một cái, trong lòng không khỏi có chút bực bội.
"Cái tên Trương Dịch chết tiệt này, gần đây có phải bị trúng ta rồi hay không thế? Bà đây chủ động tìm cậu ấy, cậu ấy thế mà cũng dám không trả lời tin nhắn của bà!"
Bạn cùng phòng của cô ả là Lâm Thải Ninh ở một bên nghe Phương Vũ Tinh chửi bậy, cười hì hì đi đến.
"Gần đây cái tên Trương Dịch kia đúng là có hơi là lạ. Có trời mới biết cậu ta mua nhiều đồ ăn thức uống như thế để làm gì, còn đặt nhiều bàn tiệc ở khách sạn như vậy."
"Làm như là sắp tới hàng hoá sẽ bị khan hiếm vậy."