Phương Vũ Tinh đứng ở bên đường nhìn thấy cảnh này thì mím môi lại, càng củng cố quyết tâm hạ gục Trương Dịch.
Cô ả chủ động đi về phía Trương Dịch, cười nói: "Trương Dịch, gần đây trong nhà cậu có việc gì à? Sao mà mua nhiều đồ như vậy?"
Trương Dịch không để ý đến cô ả, mà lại đưa cho chú Vưu một điếu thuốc.
Chú Vưu nhìn thấy chủ nhà đến, cũng mở cửa rào ra để đoàn xe của khách sạn Hồng Phúc Thiên Hạ tiến vào khu chung cư.
Trương Dịch ở phía trước dẫn đường cho bọn họ.
Mặc dù anh không phản ứng lại Phương Vũ Tinh, nhưng Phương Vũ Tinh dường như không quan tâm chút nào, vẫn đi theo bên cạnh anh mà vừa nói vừa cười.
"Trong nhà có chuyện gì mà không thể nói với chị thế? Chúng ta không phải là bạn thân sao?"
"Sau này ấy, chị mong có thể hiểu rõ cậu nhiều hơn. Tuyệt đối đừng xem chị là người ngoài mà."
Trương Dịch nhìn chằm chằm cô ả một lúc rồi mới cười mỉa nói: "Những thứ này tôi mua giúp ông chủ của mình. Còn có lần trước đến nhà hàng Tây ăn cơm, cũng là do ông ấy mời."
Vừa nói, anh vừa thở dài một hơi: “Haizz, giá như tôi cũng giàu có được như vậy thì tốt rồi.”
Sắc mặt Phương Vũ Tinh đột nhiên thay đổi.
"Cậu… Cậu không đùa chị đấy chứ?"
Trương Dịch giang tay ra: "Làm sao tôi có thể lừa chị được? Chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, nhà tôi có chuyện gì chị còn không biết hay sao."
"Cha mẹ tôi đều đã qua đời, bản thân tôi chỉ là quản lý kho hàng, làm sao có tiền cho được!"
Anh giải thích một tràng khiến cho sắc mặt Phương Vũ Tinh giống như giống như giữa trời đông mà bị người ta tạt một thau nước lạnh.
Thực ra cô ả cũng đã từng nghi ngờ, người ta là phú nhị đại thì ít nhất trong nhà phải làm ăn lớn cơ chứ.
Hơn nữa cha mẹ của Trương Dịch đã qua đời nhiều năm, mặc dù có để lại một ít tài sản nhưng cũng không thể coi là phú nhị đại được.
Mà bấy giờ, Trương Dịch đã đích thân thừa nhận rằng anh không phải là phú nhị đại, thì tất cả những nghi ngờ trong lòng Phương Vũ Tinh đều có thể được giải thích.
Cô ả lặng lẽ tách mình ra khỏi Trương Dịch một khoảng, sau đó vuốt lại tóc, lộ ra nụ cười lịch sự nói: "Bất kể cậu có phải là phú nhị đại hay không thì cũng ta cũng đều là bạn thân mà, không đúng sao? Tôi cũng không phải là một người phụ nữ ham tiền mà."
Chữ ‘bạn’ bị cô ả cố tình nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh.
Trà xanh làm việc xưa nay chưa bao giờ không chừa lại đường lui, bởi vì cô ả vẫn còn cần lốp xe dự phòng và mấy tên simp gái đến cung phụng mình.
Khóe miệng Trương Dịch cong lên, không nói chuyện với cô ả nữa.
Mà bên kia, các nhân viên của Hồng Phúc Thiên Hạ bắt đầu chuyển bàn tiệc đến nhà Trương Dịch.
Những gì Trương Dịch đặt hàng đều là hàng thượng hạng, chẳng hạn như bào ngư, nhân sâm, tôm hùm, nấm truffle và trứng cá muối,... cái gì cũng có.
Tận 500 bàn tiệc, căn nhà của anh muốn chứa hết cũng là một việc khó khăn.
Ngay cả người quản lý khách sạn cũng cảm thấy hơi đau đầu.
Nhưng mà Trương Dịch lại nói với bọn họ, cứ chuyển đồ vào trong nhà là được rồi.
Thì ra anh đã bí mật thừa dịp người vận chuyển đi xuống dưới lầu, mà thu hết thức ăn vào bên trong dị không gian của mình.
Anh làm rất kín đáo cho nên không một ai phát hiện ra cả.
Chẳng mấy chốc, tất cả 500 bàn tiệc đã được anh thu sạch vào bên trong dị không gian.
Vào ban đêm, Trương Dịch nhận được một cuộc gọi từ giám đốc của Công ty Chiến Long - Ngô Hoài Nhân.
Ngô Hoài Nhân nói với Trương Dịch rằng bên phía bọn họ đã chuẩn bị xong và có thể đến xây dựng nhà an toàn cho Trương Dịch vào bất cứ lúc nào.
Hỏi xem khi nào Trương Dịch thuận tiện để bắt đầu công việc.
Trương Dịch trực tiếp nói với bọn họ rằng ngày mai là có thể đến bắt đầu công việc.
Còn anh thì dự định dọn đồ đến khách sạn ở.
Nói xong chuyện về nhà an toàn, Trương Dịch đang chờ Ngô Hoài Nhân nói tiếp chuyện khác.
Anh tìm Ngô Hoài Nhân còn có một chuyện quan trọng khác, một thứ mà anh thật sự rất cần, đó chính là chuyện súng ống.
Do dự một lúc lâu, Ngô Hoài Nhân mới hạ giọng nói với Trương Dịch: "Nếu như anh thực sự cần thứ này, tôi có thể giới thiệu một chỗ cho anh. Nhưng giá cả sẽ hơi đắt."
Trương Dịch khẽ gật đầu, tất nhiên anh cũng hiểu điều này.
Nhưng về tiền bạc, bây giờ anh không quan tâm chút nào.
"Tiền bạc không phải vấn đề, chỉ cần hàng chất lượng tốt là được."
Ngô Hoài Nhân nhẹ nhàng nói: "Vậy thì tốt, nếu đã như vậy, tôi sẽ giới thiệu cho anh, địa điểm giao dịch sau ba ngày tôi sẽ thông báo cho anh."
Súng ống xem như đã thu xếp xong, trong lòng Trương Dịch cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đến lúc tận thế mà có thứ này trong tay, bất kể là gặp phải người hay không phải người, đều có thể vô lo vô nghĩ.
Ngày hôm sau, Trương Dịch thu dọn một số thứ quan trọng trong nhà vào dị không gian của mình.