Sông Băng Tận Thế, Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư

Chương 14: Hàng xóm bàn tán

Dao săn này được làm bằng thép Damascus, rất cứng và sắc bén, trừ khi chém phải vật cứng trong thời gian dài, nếu không thì rất khó bị hư hại.

Những thứ này lấp đầy một cốp xe phía sau.

Nhìn đống vũ khí này, trong lòng Trương Dịch tràm đầy cảm giác an toàn.

Anh mang một đống vũ khí về nhà.

Bởi vì tất cả đều được mua một cách hợp pháp, bản thân anh trước đây đã thi đậu chứng chỉ săn bắn cho vui, nên anh không lo lắng về việc bị cảnh sát thẩm vấn chút nào.

Khi về đến nhà, trời đã chạng vạng tối.

Trương Dịch lại đi ra ngoài, ăn lẩu một mình ở Haidilao.

Nghĩ đến viễn cảnh sau này mình sẽ phải tự nấu ăn, lúc này anh bỏ tiền ra đặt 10 nghìn phần nước nấu từ Hadilao.

Những người phục vụ ở Haidilao đều sợ đến ngu người, còn tưởng rằng Trương Dịch là do đối thủ kinh doanh nào đấy phái đến gây rối cửa hàng.

Nhưng may mắn thay, dịch vụ của Haidilao tương đối tốt cho nên mới không trực tiếp trở mặt với Trương Dịch.

Sau đó, người quản lý của cửa hàng đến và hỏi thăm Trương Dịch một phen, sau đó liền nhận đơn hàng này.

Nhưng mà điều kiện là phải thanh toán bằng tiền mặt để phòng ngừa Trương Dịch là do đối thủ kinh doanh phái đến boom hàng.

Trương Dịch rất sảng khoái trực tiếp thanh toán hơn 1 triệu ngay tại chỗ.

Chữ ký hào phóng như vậy đã trực tiếp khiến người quản lý cửa hàng cười đến không khép mồm lại được, thậm chí còn tặng thêm cho Trương Dịch 500 phần để làm quà.

Trương Dịch để lại địa chỉ và yêu cầu nhân viên của Haidilao ship nước lẩu đến.

Về phần nguyên liệu thực phẩm thì đến lúc đó có thể lấy trực tiếp từ kho của Wal-Mart mà.

Chỉ có nguyên liệu nấu lẩu là không thực sự bán ra ngoài, ngay cả nguyên liệu làm lẩu đóng gói mua trên thị trường cũng kém hơn nhiều so với nguyên liệu trong cửa hàng.

Bằng không thì cũng không có khách hàng chạy đến tiệm lẩu để ăn.

Sau khi ăn xong, Trương Dịch đang chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của quản lý khách sạn năm sao.

"Anh Trương, 500 bàn tiệc mà anh đặt chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ anh có tiện nhận hay không ạ?"

"Được chứ, các anh cứ gửi qua là được rồi."

Trương Dịch trở về nhà, chờ bọn họ mang đồ ăn thức uống đến.

Này 500 bàn tiệc này đủ cho anh ăn trong 2-3 năm.

Dù sao trong tay anh còn 8-9 triệu, bây giờ anh tiêu tiền cũng không cảm thấy đau lòng chút nào, chỉ nóng lòng muốn tiêu hết số tiền mà thôi.

Trên đường trở về, Trương Dịch suy nghĩ xem mình còn muốn ăn gì nữa hay không.

Thế là anh lại đặt hàng của một số nhà hàng lớn ở thành phố Thiên Hải, yêu cầu mỗi nhà hàng gửi cho anh một trăm bàn tiệc.

Tám vùng ẩm thực bao gồm cả món ăn phương Tây, tổng cộng đã đặt hàng mấy nghìn bàn tiệc!

Tám vùng ẩm thực: Văn hóa ẩm thực Trung Quốc vô cùng phong phú đa dạng và luôn giữ được nét đặc trưng của từng vùng được chia thành 8 vùng lớn bao gồm: Quảng Đông, Sơn Đông, Phúc Kiến, Tứ Xuyên, Hồ Nam, Chiết Giang, Giang Tô và An Huy.

Thoáng một cái, xem như việc ăn uống của nửa đời còn lại của mình đều được đảm bảo.

Ngay sau đó, xe giao đồ ăn của khách sạn Hồng Phúc Thiên Hạ đã đến cổng chung cư Nhạc Lộc.

20-30 chiếc xe xếp thành một hàng dài thật dài đến mức làm tắc nghẽn hoàn toàn con đường khiến những người hàng xóm trong chung cư nhìn đến choáng váng.

Chú Vưu bảo vệ phải vội vàng tiến lên ngăn họ lại, rồi hỏi thăm xem bọn họ đang làm gì ở đây.

Người quản lý khách sạn giải thích tình huống, nhưng chú Vưu vẫn nhất quyết yêu cầu chủ nhà đến mới có thể mở cửa được.

Dù sao bọn khoa trương đến như vậy, cũng không biết trong xe chứa cái gì, vì an toàn của chung cư chú ấy phải cần nhắc không thể tuỳ tiện cho qua được.

Người quản lý khách sạn không còn lựa chọn nào khác đành phải gọi điện thoại cho Trương Dịch.

Trương Dịch nghe điện thoại xong thì xuống lầu, đi đến cổng chung cư.

Lúc này, ở cổng khu chung cư người bu đông như kiến, đa phần đều là người ở trong khu chung cư này, ngoài ra còn có Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh đang hóng chuyện.

Trương Dịch đi đến chỗ chú Vưu bảo vệ, cười nói: "Chú Vưu, họ giao thức ăn đến cho cháu. Để bọn họ vào đi ạ!"

Mặt mũi chú Vưu tràn đầy sự ngạc nhiên.

"Giao thức ăn? Cháu ăn cái gì mà phải hơn gần chục chiếc xe ship đến thế?"

Những người hàng xóm ở chung quanh nghe nói là đồ ăn thì cũng đều xì xào xôn xao.

"Vãi thế, này tối thiểu cũng phải mấy trăm bàn đấy!"

“Chẳng lẽ trong nhà Trương Dịch có chuyện gì, sắp mở tiệc?”

"Chẳng lẽ cậu ta sắp kết hôn? Nhưng làm đến mấy trăm bàn cũng khoe khoang quá rồi đấy!"

"Chị nhìn kỹ xem, đó là của Hồng Phúc Thiên Hạ đấy, nhà hàng 5 sao cơ đấy!"

"Chỗ đấy chắc chắn cũng phải mấy trăm bàn, ít nhất cũng phải 1 triệu bạc!"

"Trời đất ơi, một bữa tiệc có thể tiêu tốn tiền triệu, Trương Dịch quả thật là đại gia ngầm!"

"Trước kia chỉ biết là nhà bọn họ xem như khá giả thôi, bây giờ chỉ e là giàu nức đố đổ vách rồi!"

Những người hàng xóm bàn tán ầm ĩ, ánh mắt họ nhìn Trương Dịch trở nên nóng bỏng, còn mang theo mấy phần kính sợ.*