Mối Tình Sao Trời

Chương 6

Về chuyện đó của Hồng Nhụy, Lê Nguyệt Hằng thực ra cũng không quan tâm lắm. Đây không phải lần đầu cô đối mặt loại chuyện này, cũng không phải lần đầu gặp phải loại người như Hồng Nhụy.

Trong lớp học làm gì có cái camera ẩn nào, chỉ là cô thuận miệng nói bừa để lừa gạt cô ta mà thôi.

Tất nhiên vừa đến đã nói trong lớp có camera chắc chắn là đối phương sẽ không tin. Lê Nguyệt Hằng chỉ có thể làm từng bước một, vừa quan sát phản ứng của cô ta, xác định suy đoán của mình, vừa chầm chậm dụ cô ta rơi vào bẫy.

Cho dù sau này Hồng Nhụy hiểu ra thì cũng đã muộn rồi.

Chuyện này vốn dĩ không nhiều người biết, ngoài hai người trong cuộc ra, còn có đám người Vương Nhược Nhược.

Cũng không biết tại sao, chuyện này dần dần lan truyền trong lớp.

Mỗi ngày đến trường, Hồng Nhụy đều nhận được những ánh mắt đầy ẩn ý. Không ít người chỉ vào cô ta, xì xào bàn tán, mơ hồ nghe thấy những từ như “trộm”, “hộp cơm”, “rác”.

Ban đầu Hồng Nhụy nghi là Lê Nguyệt Hằng nói, còn hùng hổ chạy đi tìm cô chất vấn.

Khi đó Lê Nguyệt Hằng không giải thích gì cả, ánh mắt lạnh lùng của cô lại tràn đầy vẻ đồng cảm, kèm theo vài phần chế giễu.

Sau đó có một lần, Hồng Nhụy đi vệ sinh, vô tình nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc. Đối phương chính là người chị em tốt không có chuyện gì mà không thể kể cho nhau nghe được của cô ta, Vương Nhược Nhược.

“Tôi nói cho cậu nghe, Hồng Nhụy này ăn trộm, hơn nữa lòng đố kỵ rất mạnh. Lớp tôi có một bạn nữ rất xinh, cô ta ngứa mắt với người ta, lại dám lén lấy hộp cơm của người ta ném vào thùng rác...”

“Ôi, loại người này thật đáng ghê tởm.”

“Đúng vậy. Chuyện này tôi chỉ kể với cậu, cậu đừng nói ra ngoài nhé.”

Vừa đúng lúc Lê Nguyệt Hằng cũng ở trong nhà vệ sinh, nghe thấy những lời này, cô không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Người thích nói xấu sau lưng, cuối cùng cũng có một ngày, bản thân cũng sẽ bị bạn bè xem như đề tài bàn tán, tùy ý cười nhạo.

Vốn là tình bạn được dựng lên theo cách không mấy vẻ vang, có thể có bao nhiêu bền chặt đây.

Từng ngày trôi qua, đến cuối tháng, không lâu nữa sẽ đến kì nghỉ lễ Quốc Khánh dài ngày.

Nhưng trước đó, còn có kì thi hàng tháng làm cho người ta đau đầu hơn.

Thành tích của Lê Nguyệt Hằng bình thường. Bởi vì cha mẹ không yêu cầu cao về phương diện này của cô, bản thân cô cũng không phải là người yêu thích học tập, vì vậy vẫn luôn ở mức trung bình.

Kiểu miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Nhưng một số người thì khác.

Trường chuyên trực thuộc đại học này có một điểm rất vô nhân tính.

Rõ ràng là sắp đến Quốc Khánh rồi, còn bắt thầy cô giáo tăng ca, thức đêm chữa bài, vội vàng công bố điểm của các môn học trước kỳ nghỉ, làm cho kỳ nghỉ này trở thành ác mộng của không ít bạn học.

“Ngữ văn 118, Toán 91, Tiếng Anh 104, Hóa học 62, Vật lý 53…” Mẹ Lê ngồi trên sô pha, trên tay cầm bảng điểm của Lê Nguyệt Hằng, đọc từng môn một, khi nhìn thấy điểm môn vật lý thì nhíu mày.

“Kiều Kiều, môn vật lý của con sao lại không đạt?”

Văn, Toán, Anh điểm tối đa là 150, điểm đạt chuẩn là 90. Ngoài ra, những môn còn lại điểm tối đa là 100, điểm đạt chuẩn là 60.

Lê Nguyệt Hằng dựa vào nguyên văn lời nói của thầy: “Vì đề lần này khó, cả lớp cũng không có mấy người có thể được trên 90 điểm, lớp con hơn phân nửa không đạt…”

Mẹ Lê còn muốn nói gì đó, chuông cửa đột nhiên vang lên tiếng bing bong.

Lê Nguyệt Hằng xỏ dép đi mở cửa, có một người phụ nữ thanh lịch đứng bên ngoài, sau lưng là một chàng trai thanh tú lãnh đạm.

Là mẹ Tịch và Tịch Tinh.

Sau khi chào hỏi qua loa, cô đi vào bếp rót hai chén hồng trà mang ra.

Trở lại phòng khách, thì đã nghe thấy mẫu thân đại nhân nhà mình hỏi một câu hỏi trí mạng.

“Nói chứ A Tinh lần này thi Vật lý như thế nào, bao nhiêu điểm?”

“…”

“Nhận lấy chén trà Lê Nguyệt Hằng đưa tới, cùng với ánh mắt ra hiệu một cách mãnh liệt, Tịch Tinh ngừng lại một lúc mới trả lời: “… 90.”

Nghe vậy, mẹ Tịch ngồi bên cạnh anh nghi ngờ nói: “Vừa rồi xem bảng điểm của con, không phải là được 99 điểm à?”

“…”

Sau một hồi im lặng.

“Con nhớ nhầm rồi, hẳn là 100.” Tịch Tinh nói.

Chàng trai sắc mặt dửng dưng, ngón tay thon dài bưng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm. Nghe mẹ Lê khen ngợi anh, Lê Nguyệt Hằng lặng lẽ đoạt lại chén trà từ trong tay anh.

“?”

“Cậu là ma quỷ à…” Lê Nguyệt Hằng khẽ oán trách: “Kẻ phản bội không xứng uống trà tớ tự tay pha.”

“…”

Với từ ‘kẻ phản bội’ kia của cô, Tịch Tinh từ chối cho ý kiến, mà hỏi sang câu khác: “Cậu pha?”

“Ừ hứ.”

Lê Nguyệt Hằng cười đắc ý.

Mặc dù cô không thích uống nhưng vẫn biết kỹ năng pha trà.

Tịch Tinh ồ lên một tiếng, nói: “Chẳng trách.”

“Gì mà chẳng trách, ý cậu là tớ pha không ngon sao?” Lê Nguyệt Hằng bất chợt cảm thấy không vui.

Hai người phụ nữ bên kia đang bàn bạc phải mang theo những gì khi đi du lịch vào ngày Quốc khánh này. Vì không có nhiều thời gian nên không ra nước ngoài, mà chuẩn bị đi thành phố Vân ở phía bắc.

Vé máy bay đã được đặt từ sớm, sáng mai xuất phát. Nói chuyện phiếm xong, mẹ Tịch chuẩn bị về nhà.

Tịch Tinh cũng đứng dậy theo, trước khi đi còn nói.

“Cậu có thể tự mình uống thử.”

Lê Nguyệt Hằng không tin bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

Nhưng bình thường cô cũng không uống, không phân biệt được hương vị có gì khác biệt, dù sao… đúng thật là không ngon.

Đây chắc chắn không phải là vấn đề của cô!

Mẹ Lê thấy cô cầm chén trà, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Kiều Kiều, sao con lại bắt đầu uống trà rồi?”

Không đợi cô trả lời, ngay sau đó đã tiếp tục dạy dỗ: “Còn nữa, con muốn uống thì không thể vào bếp lấy một cái chén mới à, tại sao lại uống cái người ta uống rồi, sao con lại lười như vậy.”

“...”

“Tịch Tinh bảo lá trà của cha uống không ngon.” Lê Nguyệt Hằng đổ hết tội lỗi lên đầu người nào đó: “Con không tin, nên mới uống thử một chút.”

Mẹ Lê nhướng mày.

“Sau đó thấy anh ấy nói đúng, lá trà của cha đúng là nên đổi rồi.”

“...”

-

Ngày hôm sau.

Xuống máy bay, khách sạn Karense đặc biệt phái xe đến sân bay đón họ.

Lê Nguyệt Hằng ngủ rất không thoải mái trong suốt quãng đường. Sau khi ăn trưa đơn giản, cô trở về phòng tắm rửa, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của khách sạn, hoàn toàn thả lỏng, ngủ một giấc đến tối.

Mùa hè trời tối muộn, lúc này mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống núi. Hoàng hôn buông xuống phía tây, những đám mây như những đám lửa lớn đang rực cháy, trải dài từ nhạt đến đậm trên bầu trời hệt như một bức tranh sơn dầu.

Lê Nguyệt Hằng dụi mắt, đứng dậy khỏi giường.

Đánh răng rửa mặt xong, cô gõ cửa phòng bên cạnh, cốc cốc cốc vài tiếng, rất nhanh cửa đã mở ra. Chàng trai mặc chiếc áo ngắn tay màu xám đen, trên vai vắt một chiếc khăn mặt, tóc hơi ướt, giống như vừa gội đầu xong.

Nhìn thấy là cô, Tịch Tinh nghiêng người: “Muốn vào không?”

“Bọn họ còn chưa về à?”

Lúc dùng bữa trưa, hai quý bà đã bàn với nhau chuyện buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại.

Thấy Tịch Tinh gật đầu, Lê Nguyệt Hằng ồ một tiếng, đi vào phòng anh. Quan sát một vòng trái phải, cách bố trí cũng tương tự như phòng cô, vì hành lý không nhiều, nhìn qua trông gọn gàng hơn một chút.

“Cả buổi chiều cậu làm gì?” Lê Nguyệt Hằng tìm một cái ghế ngồi xuống.

“Làm bài tập.” Tịch Tinh nói.

“...” Nghe câu trả lời này, Lê Nguyệt Hằng cạn lời đồng thời lại cảm thấy không có gì ngạc nhiên.

Tịch Tinh sẽ hoàn thành bài tập về nhà trước thời hạn, còn cô là kiểu thích tích tụ cho đến ngày cuối cùng, sau đó như những người mắc bệnh trì hoãn khác, mới bắt đầu lao đầu vào làm.

“Cậu đói không?” Lê Nguyệt Hằng lại hỏi.

“Vẫn ổn.” Tịch Tinh lại cầm khăn lên lau tóc hai cái, bước về hướng phòng tắm, đặt khăn trở lại, sau đó xoay người lại: “Đi thôi.”

“... Đi đâu?”

“Xuống tầng ăn cơm, không phải cậu đói sao.”

“...”

Có lúc Lê Nguyệt Hằng thật sự rất nghi ngờ, có phải anh chàng này có thuật đọc suy nghĩ hoặc là siêu năng lực nào khác không.

Cũng là quen nhau mười sáu năm nhưng cô lại không thể hiểu được suy nghĩ của anh.

Hai người cùng nhau ra ngoài.

Hành lang của khách sạn rộng rãi và yên tĩnh, đi không được mấy bước, chuông thông báo đột ngột vang lên, còn là chế độ đặc biệt quan tâm của QQ.

Lê Nguyệt Hằng dừng bước, hướng tầm mắt về phía nguồn cơn của âm thanh, cũng chính là túi quần bên phải của chàng trai.

Sắc mặt Tịch Tinh không thay đổi, tự nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn vào màn hình vài cái, hình như đang trả lời tin nhắn.

Vài chữ ngắn gọn, sau khi gửi đi, lại khóa màn hình.

“...” Lê Nguyệt Hằng mím môi, do dự một hồi, vẫn quyết định hỏi: “Ai vậy?”

“Chủ nhiệm lớp tớ.”

Lê Nguyệt Hằng không ngờ sẽ là đáp án này.

Lúc đầu cô còn tò mò, rốt cuộc là nữ sinh nào mà lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, vừa mới khai giảng được một tháng đã có thể trở thành chế độ đặc biệt quan tâm của người này?

Phải biết rằng bọn họ quen biết nhau lâu như vậy, đến năm ngoái cô mới nhận được loại đãi ngộ đặc biệt này.

Đó là bởi vì lúc đó Lê Nguyệt Hằng có việc gấp cần tìm anh nhưng không liên lạc được, sau đó Lê Nguyệt Hằng buộc anh phải đặt chế độ đặc biệt quan tâm trên QQ, điện thoại cũng được cài đặt nhạc chuông riêng.

“Vậy cậu còn người đặc biệt quan tâm nào khác không?”

Lê Nguyệt Hằng đoán hẳn là không có đâu, chỉ là thuận miệng hỏi một câu, không ngờ người này lại đưa ra câu trả lời chắc chắn…

“Có.”

“...”

“Còn có vài bạn trong lớp, đều là cán bộ lớp, cùng với những giáo viên khác.” Tịch Tinh thản nhiên nói.

“...”

Lê Nguyệt Hằng đoán được ý đồ của anh khi làm như vậy, có thể là để không bỏ lỡ thông báo hoặc tin nhắn quan trọng. Nhưng hiểu thì hiểu, ngoài miệng vẫn nhịn không được mà trêu chọc một câu.

“Cầu Cầu, cậu đúng là cây củ cải lăng nhăng...”

Tịch Tinh: “...”

Bọn họ đã vào trong thang máy, nhấn số tầng của nhà hàng, Lê Nguyệt Hằng xoay người, thấy chàng trai đang nhìn mình, đột nhiên mở miệng: “Còn cậu?”

“Gì cơ?” Lê Nguyệt Hằng trong chốc lát không hiểu.

“Chế độ đặc biệt quan tâm.”

“Tớ...” Lê Nguyệt Hằng dừng một chút: “Tớ không có, tớ không giống cậu, một cái cũng không có.”

Quyết định rồi, trở về sẽ hủy chế độ đặc biệt quan tâm của người này.

Dựa vào cái gì anh là người duy nhất ở chế độ đặc biệt quan tâm của cô, còn cô ở bên kia của anh cũng không biết là một phần bao nhiêu, này cũng quá không công bằng rồi!!