Mối Tình Sao Trời

Chương 5

Trong một quán ăn nào đó bên ngoài trường học.

Mấy nữ sinh mặc đồng phục ngồi cùng nhau, nói chuyện trên trời dưới đất.

Quán ăn này là một trong những quán ăn nổi tiếng ở trường chuyên trực thuộc đại học, ngon, sạch, tiện. Nhưng giá cả hơi cao, không phải học sinh nào cũng ăn ở đây.

Hồng Nhụy nhìn thấy Tịch Tinh đi vào quán ăn này nên mới bất chấp kéo các chị em vào ăn.

Lúc học quân sự, lớp họ có mấy học sinh thầm yêu Tịch Tinh, ngày nào cũng tìm lý do đi đến đầu hành lang bên kia, tản bộ cạnh lớp 1.

Chỉ vì để được nhìn anh nhiều thêm một lúc.

Mở menu ra, nhìn giá, Vương Nhược Nhược không nhịn được tặc lưỡi: “Món rẻ nhất cũng phải hai mươi…”

“Mọi người gọi món gì?”

“Đợi chúng tôi xem thêm đã.”

Hồng Nhụy liếc mắt nhìn về phía Tịch Tinh.

Thiếu nữ trong độ tuổi này da mặt mỏng, nhìn trộm thì được nhưng không dám quá lộ liễu. Vậy nên cô ta mới chọn chỗ ngồi cách anh một khoảng.

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của chàng trai vang lên, gọi một bát mì trộn nước tương.

Hồng Nhụy nói: “Hôm nay tớ muốn ăn mì, vậy… ăn mì trộn nước tương đi.”

Người chú ý không chỉ có một mình cô ta, những nữ sinh khác cũng thi nhau nói: “Vậy tớ cũng ăn mì trộn nước tương.”

“Tớ cũng thế, tớ cũng thế!”

Trong độ tuổi mới biết yêu, suy nghĩ vừa đơn giản vừa ngây thơ. Dường như chỉ cần đứng dưới cùng một mái nhà, ăn cùng một món ăn với người mình thích thì khoảng cách giữa mình và đối phương sẽ được rút ngắn vậy.

Ai mà ngờ Tịch Tinh bỗng nhiên có điện thoại, có vẻ như anh đang có việc gấp gì đó, bát mỳ mới mang lên chưa ăn được miếng nào đã nói ‘Tới ngay đây’ rồi đứng dậy rời đi.

Lúc đi qua bàn bọn họ, anh không hề dừng lại.

Cũng không nhìn bọn họ cái nào.

Vì chuyện này nên tâm trạng Hồng Nhụy trưa nay rất tệ, những người khác cũng vậy. Không khí của bữa ăn này rất ảm đạm, mọi người đều không nói lời nào như đang có tâm sự.

-

Lúc Hồng Nhụy quay lại lớp Tịch Tinh đã đi mất.

Thấy Lê Nguyệt Hằng đang thu dọn hộp cơm trên bàn, bước chân của cô ta chợt dừng lại, cố tình nhìn thêm lúc nữa. Tất nhiên Lê Nguyệt Hằng cũng nhận ra, cô thu dọn xong đi thẳng tới chỗ Hồng Nhụy.

Bên cạnh Hồng Nhụy còn có vài nữ sinh khác, thấy cô đi tới, bọn họ nhìn cô những chẳng ai nói câu nào.

Lê Nguyệt Hằng đi thẳng vào vấn đề: “Hồng Nhụy đúng không, chúng ta ra ngoài nói chuyện?”

Hồng Nhụy hơi chột dạ nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cô ta giễu cợt nói: “Tôi với cậu không thân, có gì để nói. Có việc gì cứ nói ở đây đi.”

Lê Nguyệt Hằng gật đầu, sau đó hỏi: “Cậu có nhìn thấy hộp cơm của tôi không?”

“Ừ, có thấy.” Hồng Nhụy nhướn mày: “Không phải ở trong ngăn bàn cậu à, vừa nãy tôi thấy cậu cất vào đó.”

“Tôi nói hộp khác.”

Hồng Nhụy ra vẻ có chỗ dựa nên không sợ: “Sao mà tôi biết được, cậu làm mất đồ đừng có tìm tôi chứ.”

Cho dù Lê Nguyệt Hằng nghi ngờ cô ta thì có thể làm gì được.

Trong lớp không có camera, cô không có chứng cứ chứng minh là cô ta làm.

Nghĩ đến đây, Hồng Nhụy càng yên tâm hơn, thậm chí cô ta còn cười nhạo: “Sao, coi tôi là mẹ cậu phụ trách trông đồ cho cậu à?”

“Cậu biết trường học có camera chứ?” Lê Nguyệt Hằng đột nhiên hỏi.

Rõ ràng Hồng Nhụy hơi ngây ra, cô ta nói: “Biết nhưng trong lớp không có.”

Lê Nguyệt Hằng cười nhẹ: “Nhưng hành lang bên ngoài lớp có.” Cô thả chậm tốc độ, cố ý nói: “Tất nhiên, cầu thang ở tầng một tòa nhà giảng đường cũng có.”

Cô vốn rất xinh đẹp, khi cười lên trông càng xinh hơn nữa. Mắt cong, màu mắt cũng là màu nâu nhạt giống màu tóc.

Rõ ràng là một màu sắc dịu dàng nhưng trong mắt không có chút độ ấm nào.

Những người khác không hiểu câu này nghĩa là gì nhưng chắc chắn Hồng Nhụy hiểu.

Tầng một có một chiếc thùng rác lớn, mỗi ngày các học sinh trực nhật lớp xong sẽ bỏ rác vào đó.

Lúc thể dục giữa giờ hôm nay, Hồng Nhụy đã vứt hộp cơm của Lê Nguyệt Hằng vào trong túi rác rồi vứt vào thùng rác đó.

Nhưng rõ ràng từ lúc ra khỏi lớp cô ta chưa từng lấy thứ đó ra, tại sao cô lại biết…

Sao Lê Nguyệt Hằng lại biết được…

Hồng Nhụy âm thầm nắm chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng cũng cảm thấy hoảng hốt. Sự bình tĩnh mà cô ta cố gắng giữ vững đã bị câu nói đó của Lê Nguyệt Hằng phá vỡ...

“Hơn nữa, ai bảo cậu là trong lớp không có camera, chưa từng nghe nói tới camera ẩn à?” Khóe miệng Lê Nguyệt Hằng cong hơn, nụ cười xán lạn hơn, cũng trở nên nguy hiểm hơn.

Từng câu từng chữ như đánh thẳng vào tâm lý cô ta...

“Tôi đã nhìn thấy rồi, tất cả.”

Mặc dù hai người họ không nói thẳng nhưng những nữ sinh bên cạnh cũng không phải kẻ ngốc, nghe một lúc họ cũng đã hiểu được nội dung.

Hộp cơm của Lê Nguyệt Hằng bị mất, cô nghi ngờ do Hồng Nhụy làm, vậy nên giờ cô tới tìm cô ta để đối chất.

Trông dáng vẻ chột dạ này của Hồng Nhụy, có vẻ như đúng là do cô ta làm.

Cô gái nghiêng đầu, giơ hai ngón tay trắng nõn ra: “Bây giờ cậu có hai lựa chọn. Một là đi nhặt đồ về rồi xin lỗi tôi, chuyện này coi như xong.”

“Hai là bây giờ tôi sẽ đi nói với giáo viên, thông báo với phụ huynh, bồi thường tổn thất kinh tế, cuối cùng là xin lỗi tôi trước lớp.”

Hồng Nhụy vẫn đang đấu tranh: “Không phải tôi làm, cậu, cậu đừng có đổ oan cho người khác!”

Lê Nguyệt Hằng thản nhiên nói: “À, xem ra cậu chọn phương án thứ hai. Đi thôi, chúng ta đi tìm giáo viên trích xuất camera.”

Giờ vẫn chưa đến giờ học buổi chiều, học sinh trong lớp rất thưa thớt, ai cũng đang cúi đầu làm việc riêng của mình, chẳng ai chú ý tới họ cả.

Hồng Nhụy không muốn làm lớn chuyện.

Không thể thông báo với phụ huynh và xin lỗi trước lớp được, nếu vậy sau này sao cô ta có thể ngẩng cao đầu trong trường được nữa.

Cô ta nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Tôi chọn cách thứ nhất.”

May mà chiếc thùng rác đó chưa được xử lý, Hồng Nhụy vẫn còn nhớ màu của túi rác lớp họ. Cô ta chịu đựng mùi thối, nhặt một cành cây, gạt rác trong thùng…

Lúc này cô ta đang thầm mắng Lê Nguyệt Hằng tám nghìn lần.

Nhưng cho dù có khó chịu cô ta cũng chỉ có thể cúi người xin lỗi cô. Hồng Nhụy nghiến răng nói nhỏ một câu ‘Xin lỗi’.

Lê Nguyệt Hằng nhận lấy hộp cơm từ tay Hồng Nhụy, vẻ mặt mang theo vẻ ghét bỏ. Cô giơ tay, vứt hộp cơm đó vào thùng rác ngay trước mặt cô ta.

Hồng Nhụy: “Cậu có ý gì...“

“Trước giờ tôi chưa bao giờ dùng đồ bị bẩn.” Lê Nguyệt Hằng quay người, bình tĩnh nói: “Mà đồ của tôi, chỉ có tôi mới có quyền quyết định nên vứt hay giữ lại, cậu không có tư cách đó.”

-

Mặt trời đang lặn dần về phía tây, mây chiều bay đầy trời.

Lớp 10 không phải tự học buổi tối nên tan học sớm, Lê Nguyệt Hằng đeo cặp sách đi ra khỏi cổng trường. Qua một đoạn đường, cô thấy Tịch Tinh đứng ở ngã rẽ đúng như dự tính, có vẻ như anh đã đợi rất lâu.

Buổi tối tài xế có việc đột xuất nên không đến đón cô được, mẹ Lê bảo cô đi về cùng Tịch Tinh.

Thấy chàng trai giơ tay, Lê Nguyệt Hằng cởi cặp sách đưa cho anh một cách tự nhiên, cô tò mò hỏi: “Hôm nay không cậu không cần ở lại làm việc giúp giáo viên hả?”

“Ừ.”

“Đúng là hiếm có.”

Gần đó rất ít học sinh, phần lớn mọi người đều đi hướng ngược lại để đợi xe bus.

Lê Nguyệt Hằng sóng vai đi bộ cùng Tịch Tinh vài bước, đến đầu đường cô vẫy một chiếc xe. Sau khi ngồi vào trong xe, cô đang chuẩn bị đeo tai nghe, bật nhạc thì bỗng nhiên Tịch Tinh hỏi:

“Sao hôm nay cậu tan muộn vậy?”

“Có chuyện làm lỡ thời gian.” Lê Nguyệt Hằng hơi cúi đầu, gỡ tai nghe bị rối: “Nhưng đã giải quyết xong rồi, không cần bận tâm.”

Tịch Tinh gật đầu, không hỏi nhiều.

Bây giờ đang là giờ cao điểm tan ca, đường tắc chật cứng.

Lê Nguyệt Hằng tập mãi thành quen, cô bấm mở nhạc. Đang định nhắm mắt nghỉ ngơi thì bỗng liếc thấy gò má đẹp của chàng trai lạnh lùng bên cạnh.

Suy nghĩ một lúc rồi cô tháo một bên tai nghe xuống, dùng cánh tay đẩy anh: “Nè, nghe không?”

Tịch Tinh nhận lấy đeo lên tai, anh không nói gì cả.

Ngoài cửa xe liên tục vang lên tiếng còi xe inh ỏi, bên tai vang vọng tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương.

Nhạc dạo vang lên khoảng nửa phút, tiếp đó là giọng hát lười biếng của ca sĩ nam. Giọng hát khá trầm, là chất giọng trầm mà phần lớn các nữ sinh bây giờ thích.

Tịch Tinh vô thức nhíu mày, cúi đầu, anh liếc nhìn Lê Nguyệt Hằng một cái.

Cô gái bên cạnh đã nhắm mắt.

Hàng mi dài rậm buông xuống, sợi nào ra sợi đó. Vẻ mặt điềm tĩnh trông giống như đang ngủ.

Bên dưới là chiếc cổ thon dài trắng nõn, cổ áo đồng phục mùa hè bị tuột một cúc, có thể nhìn thấy sợi dây chuyền bằng vàng trắng tinh xảo thấp thoáng bên trong.

Trên sợi dây chuyền treo một mặt dây hình khóa trường mệnh.

Tịch Tinh thu hồi tầm mắt.

Cho dù anh không nhìn rõ toàn bộ sợi dây đó nhưng anh biết nó trông như thế nào.

Bởi vì đó là quà sinh nhật anh tặng cô.

Lúc nhỏ sức khỏe Lê Nguyệt Hằng rất kém, từng có thầy bói nói cô khó mà sống qua được năm 10 tuổi.

Không biết tại sao Lê Nguyệt Hằng lại biết được những lời đó, một cô bé năm nào cũng háo hức đợi tới ngày sinh nhật đã bật khóc nức nở vào lúc mọi người hát chúc mừng cô.

Người lớn trong nhà đều bị dọa hết hồn, cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó, cô bé khóc thút thít, nước mắt lưng tròng hỏi: “Có phải là bây giờ con thổi nến, ăn bánh xong sẽ chết không?”



Thực ra Lê Nguyệt Hằng không phải là người hay khóc, lúc cô ngang bướng cũng rất khó bảo.

Nhưng có lẽ lúc đó cô thật sự đau lòng nên mới ôm anh khóc thảm thương như vậy, nước mắt nước mũi lau hết lên áo anh, ai an ủi cô cũng vô dụng.

Chỉ có anh.

Thực ra lúc đó Tịch Tinh cũng không nói gì, chỉ để mặc cô ôm mình, sau đó bê bánh sinh nhật lên, đặt trước mặt cô bé.

Anh nói với cô: “Ước đi.”

“Chỉ cần cậu ước bản thân sống lâu trăm tuổi, vậy thì chắc chắn sẽ trở thành hiện thực.”

“Thật ư…” Cô vừa khóc nên giọng hơi khàn, mắt vẫn ầng ậng nước, đầu mũi đỏ ửng, trông cực kỳ đáng thương nói: “Vậy chúng ta cùng ước đi.”

Sinh nhật của anh và cô cùng một ngày, một người chào đời lúc lúc 1 giờ sáng, một người chào đời lúc 11 giờ đêm.

Ánh nến lung lay, ánh sáng màu vàng cam khiến không khí trở nên ấm áp, nhẹ nhàng. Cô bé chắp tay, nói một cách thành kính: “Hy vọng của con là sống lâu trăm tuổi.”

Nói xong cô lấy hơi thổi tắt nến.

Cô quay đầu lại: “Cầu Cầu, cậu ước gì vậy?”

Tiểu Tịch Tinh không trả lời, anh nói: “Cậu không biết điều ước nói ra không còn linh nghiệm nữa hả.”

“Hả…” Cô bé mở to mắt như sắp khóc đến nơi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Có phải tớ sắp chết không…”

Khi đó còn nhỏ, bàn tay của bé trai lúc đó vẫn chưa đủ lớn, lúc anh nắm tay cô có một cảm giác khiến người ta yên lòng, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nói với cô...

“Không đâu.”

Bởi vì điều ước lúc đó của anh là ước điều ước của cô có thể trở thành sự thật.

Sau này Tịch Tinh xin cha mẹ tìm người thiết kế chiếc khóa trường mệnh này tặng Lê Nguyệt Hằng.

Ngày sinh nhật năm sau, anh tự tay đeo chiếc vòng này lên cho cô.

Mãi cho đến bây giờ.