Nhưng lúc này lại có đoàn trao đổi của Học viện quân sự Bắc Huyền ở đây!!
Trong lòng hiệu trưởng Yên đã bắt đầu có ý định muốn gϊếŧ người, nhưng ông ta vẫn miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, kiềm chế để sát khí không tràn ngập trong giọng nói, ngoài cười trong không cười lên tiếng: “Em lên đi...”
Chờ sau khi Thời Uẩn lên bục, Yên Thanh Kha nhìn rõ diện mạo của cô lập tức nhíu mày, Bắc Xuyên cũng nhìn cô.
Yên Thanh Kha không thể không biết Thời Uẩn, ông ta là người đã đích thân phê chuẩn đơn xin nhập học mà không cần dự thi của cô.
Nguyên soái Thời Dịch có công trạng lớn lao, ông ấy chết vì chiến đấu cho liên bang, con gái của ông ấy đủ điều kiện để nhập học vào bất cứ học viện nào của liên bang.
Nhưng đứa nhỏ được nhiều người kỳ vọng này lại không được kế thừa tài năng của nguyên soái Thời Dịch, trí lực của cô bình thường, ngay cả tính cách cũng không được người ta yêu thích, không khác gì một kẻ ăn chơi trác táng.
Thời Uẩn không biết những người khác đang nghĩ cái gì, cô đã lâu không tự kiểm điểm trước mặt toàn bộ giáo viên và sinh viên, có chút không thích ứng kịp, nhưng lại có cảm giác vi diệu khi được quay trở về tuổi thanh xuân.
Mấy năm nay đắm chìm trong phòng nghiên cứu, cô đã suýt quên mất thời cấp hai bản thân đã chọc giận chủ nhiệm đến mức thế nào.
Nhận ra suy nghĩ này quá sai lầm, Thời Uẩn nhanh chóng ngừng suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng, cầm micro lên: “Thưa các thầy cô tôn kính cùng các bạn sinh viên thân ái, em là Thời Uẩn của lớp cơ giáp sư số một khóa 23, em đã nhận thức sâu sắc về chuyện là một sinh viên của trường quân sự lại ra ngoài uống rượu và về muộn...”
Ngay cả vòng trí não cô cũng chưa mở ra, lại có thể đọc một bản tự kiểm điểm vô cùng trôi chảy với vẻ mặt bình tĩnh. Nếu không phải nói có sách mách có chứng thì rất có thể sẽ bị nghi ngờ về lai lịch vì không theo kịp thời đại, Thời Uẩn có thể nhắm mắt đọc một lèo mấy vạn chữ.
Mọi người nghe thấy đều sửng sốt, cuối cùng, cô tổng kết lại: “Em không nên vì tham gia bữa tiệc sinh nhật của bạn cùng khoa mà uống rượu về muộn, hy vọng các bạn học ngày hôm qua trốn thoát sẽ coi em như một tấm gương cảnh giác.”
Toàn bộ giáo viên và sinh viên: “....”
Những người đã tham gia tiệc sinh nhật của Giang Hài: “...”
Khóe mắt Yên Thanh Kha co giật dữ dội, đã hoàn toàn tê dại, cũng không nhìn thấy nụ cười chợt thoáng qua trong mắt Bắc Xuyên.
Kiểm điểm xong, cô đặt micro xuống, bụng kêu lên một tiếng, âm thanh này thông qua micro truyền khắp trường học.
Thời Uẩn: “...”
Cô bình tĩnh cúi đầu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trở về hàng, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt phức tạp xen lẫn khâm phục của các bạn học ở xung quanh.
Giang Hài ở đội ngũ bên cạnh bị cô bán đứng, sắc mặt trở nên tái nhợt, làm như thể không quen biết cô. Thời Uẩn hoàn toàn không quan tâm đến cậu ta, chỉ âm thầm vuốt ve cái bụng đang đói cồn cào của bản thân.
Sau khi giải tán, tạm hoãn hình phạt chạy mười vòng của huấn luyện viên, Thời Uẩn kéo lê đôi chân đến nhà ăn, Tàng Phong cũng không giữ lại được.
Những sinh viên kém bình thường đều khúm núm trước mặt giáo viên, nhưng sau lưng lại đấm cho giáo viên một cú thật mạnh.
Thời Uẩn nhấp một ngụm cháo mềm, cảm thấy khoảng cách giữa bản thân đến sinh viên kém tuyệt đối vẫn còn cách rất xa, dù sao cô vẫn còn phẩm chất thích tố cáo, bản thân chịu thiệt thòi, tuyệt đối sẽ không để những kẻ khác nhởn nhơ đứng ngoài vòng pháp luật.