Vương Phi Vạn Phúc

Chương 12

Trên hành lang dài, Cố Dung uống say, nói linh ta linh tinh. Lúc thì ôm lấy cánh tay ta, lúc thì quàng tay ôm lấy cổ ta, lúc thì người như cọng bún ngã nhào vào vai ta. Cuối cùng, hắn nằm yên bất động, hai mắt nhắm chặt, thoạt nhìn như đã ngủ say rồi.

Ta đang nghĩ cách xem làm thế nào để đưa hắn về phòng, Lý Chẩm bỗng nhiên xuất hiện.

“Ngươi đến đúng lúc quá, phiền ngươi đưa hắn đi chỗ khác giúp ta.”

Ta đỡ lấy Cố Dung, nhỏ giọng kêu Lý Chẩm.

Lý Chẩm liếc mắt nhìn ta, lại liếc mắt nhìn Cố Dung: “Hắn uống nhiều không?”

Ta nghĩ nghĩ: “Chưa đến nửa bình.”

“A…” — Lý Chẩm hừ một tiếng, đá đá chân Cố Dung — “Đừng giả vờ nữa.”

“Ngươi đang làm cái gì?” — Ta hằn học — “Tửu lượng của hắn không tốt, chuyện này ngươi không phải không biết.”

Lý Chẩm nở một nụ cười quái dị, ôm tay nhìn Cố Dung:

“Tửu lượng không tốt? Chuyện đó đã là chuyện cũ bao nhiêu năm trước. Lần này ở Bà Nhược Thành, hắn ở trong doanh trướng uống rượu với ta, đừng nói là nửa bình, cho dù có uống hết 2 bình cũng không làm hắn say được.”

Ta trừng mắt lên, nghiêng đầu nhìn Cố Dung, chỉ thấy mặt hắn run run, khóe miệng nhếch lên thành một hình cong, rõ là đang cười.

“Cố Tây Phong!!!”

Ta tức giận đến giậm chân.

Cố Dung mở to mắt, đứng thẳng dậy, ngáp một cái:

“Ai làm ngươi không chịu để ý đến ta. Đây là sự trừng phạt ta dành cho ngươi.”

Được lắm, Cố Dung ngươi thật giỏi! Chẳng những không say, tinh thần còn vô cùng phấn chấn!

Nhưng việc này vốn dĩ là ta đuối lý, trêu đùa thì cứ trêu đùa đi. Vì thế ta không nói gì thêm, chỉ quơ quơ bình rượu:

“Còn ai muốn uống rượu không?”

Lý Chẩm liếc mắt nhìn, vẻ mặt không vui: “Còn phải hỏi. Uống rượu cũng không thèm gọi ta.”

Cố Dung hừ một tiếng, đôi mắt nhíu lại: “Lý Chẩm, ngươi đúng là không làm được chuyện gì tốt.”

Lý Chẩm nhìn nhìn Cố Dung, lại quay sang nhìn nhìn ta, chớp chớp mắt:

“Khụ khụ… Như vậy… Ta đi lấy cái ly trước…”

Lý Chẩm quay lại, ôm theo một bình rượu vẫn còn dán niêm phong. Vì thế 3 người chúng ta cùng đi đến trong đình tứ giác, vừa hóng gió vừa uống rượu.

Thuận theo tự nhiên, nói nói một lúc, cuối cùng lại nhắc lại chuyện mấy ngày trước. Ta mượn rượu khuyên nhủ Cố Dung:

“Haizz… Thật ra ngươi không cần vì báo t.h.ù cho ta… mà vội vã đi gây sự với Đoan Vương.”

Cố Dung nhếch mép, liếc mắt nhìn ta: “Ngươi đừng có mà ảo tưởng sức mạnh.”

“Hả?!” — Ta sửng sốt.

Cố Dung tiếp tục nói: “Ngươi cho rằng ta ra tay với Đoan Vương trước tiên là vì muốn báo t.h.ù cho ngươi?”

Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Lý Chẩm: “Lý Chẩm, ta thật sự ngu ngốc như vậy sao? Các ngươi cảm thấy Cố Dung ta không nắm chắc mà dám xông lên đánh?”

Lý Chẩm hơi hơi giật mình: “Ngươi đã lên kế hoạch xong cả rồi?”

Cố Dung gật đầu, ánh mắt lập lòe:

“Chẳng qua ta vốn dĩ không muốn đối phó với hắn sớm như vậy. Nhưng bây giờ xem ra, hắn giống như đã gấp không chờ nổi.”

Khi đó, ta và Lý Chẩm đều cho rằng “gấp không chờ nổi” trong miệng của Cố Dung là Đoan Vương và kế hậu. Nhưng tính toán của Cố Dung giống như còn lớn hơn thế.

Khi đó, ánh mắt của Cố Dung lạnh lẽo đáng sợ vô cùng. Khóe miệng hắn nhếch lên:

“Nhổ cỏ muốn nhổ tận gốc. Ta nói, là toàn bộ gia tộc của kế hậu và phe phái của Đoan Vương.”

Dứt lời, lại nói tiếp:

“Lục Sênh làm thừa tướng đã đủ lâu rồi. Ngày xưa khi tổ phụ ta còn sống ở trên đời đã cảm thấy hắn khó chịu, nhìn không vừa mắt chút nào. Hiện giờ hắn thua dưới tay ta, cũng xem như là vừa lúc thích hợp.”

Tên cẩu thừa tướng Lục Sênh này đúng là khiến người ta chán ghét, hơn nữa còn thuộc thể loại người xấu sống lâu ngàn năm. Nghe nói mấy thập niên trước khi lão Cảnh An Hầu còn sống, cùng Lục Sênh có nhiều xích mích nhất. Hai người tuy một người là quan văn, một người là võ tướng, nhưng trên triều chưa bao giờ ngừng tranh chấp. Lục Sênh thi thoảng lại giở trò ngáng chân lão Cảnh An Hầu, đương nhiên, lão Cảnh An Hầu cũng không để yên cho hắn. Nhưng lão Cảnh An Hầu mất sớm, kể từ đó trở đi, đến nay đã hơn 20 năm, Lục Sênh sống thành lão nhân tinh, gần 70 tuổi vẫn hô mưa gọi gió. Nếu không phải Cảnh An Hầu phủ nắm quân quyền, Lục Sênh chỉ sợ đã có thể một tay che trời.

✿ Nhân tinh (人精): Chỉ người cực kỳ khôn khéo linh hoạt.

Haizz… Ta thở dài:

“Nếu Lục Sênh dễ vặn ngã như vậy, hắn đã không bình yên vô sự sống đến tuổi này.”

Lý Chẩm gật đầu: “A Trâm nói không sai. Mấy năm nay có không ít người muốn đẩy ngã hắn, nhưng nào có ai thành công?”

Cố Dung giật giật ngón tay: “Những chuyện này đều là chuyện trước đây. Hiện nay Lục Sênh đã lực bất tòng tâm, nhóm tiểu bối hiện giờ ở Lục gia không có ai có bản lĩnh như hắn thời tuổi trẻ. Đoan Vương càng phế, là phế vật trong phế vật. Nếu không có kế hậu và Lục gia, hắn cái gì cũng không phải. Cho nên hiện tại có lẽ chỉ cần chút động tác hay là có thể nhổ được Đoan Vương phủ, lại kéo Lục Sênh xuống ngựa, làm Lục gia sụp đổ.”

Lý Chẩm giương mắt nhìn chằm chằm Cố Dung: “Nói thì dễ, nhưng ngươi có động tác nào hay…?”

Cố Dung hỏi: “Các ngươi cảm thấy Đoan Vương… hoặc là kế hoàng hậu, có quan hệ gì với Lục gia? Nói đúng hơn là, những năm gần đây, giữa Đoan Vương và Lục Sênh, rốt cuộc ai là chủ ai là tớ?

Lý Chẩm cười khẽ, lắc lắc đầu: “Chuyện này còn cần phải nói sao? Gần đây ta vẫn cảm thấy Đoan Vương vừa đáng giận vừa đáng thương. Sinh ra là hoàng tử tôn quý, lại chỉ có thể làm con rối trong tay Lục gia. Kế hậu chỉ là cháu gái của Lục Sênh, tuy được Lục gia nâng đỡ thành hoàng hậu, nhưng không có Lục Sênh, nàng cũng chẳng là gì, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác thay thế.”

Cố Dung “Ân” một tiếng, lại hỏi tiếp:

“Vậy các ngươi thử nghĩ, nếu sau này Đoan Vương làm hoàng đế, kế hậu không cần phải dựa vào Lục gia, nàng và con trai của nàng sẽ cam tâm tình nguyện tiếp tục làm con rối trong tay Lục gia sao?”

“Đương nhiên… Sẽ không…” — Ta giống như đã hiểu cái gì. Cân nhắc một lúc, ta mở miệng: “Ngược lại, Lục Sênh cũng không ngu ngốc. Nếu Đoan Vương thực sự đăng cơ cũng không thể bảo đảm cho hắn cái gì. Rốt cuộc, Đoan Vương họ Lý, Đoan Vương phi xuất thân từ Giản gia, đích trưởng tử của Đoan Vương chảy xuôi dòng máu của Lý gia và Giản gia, huyết mạch Lục gia đã sớm bị pha loãng đến mức không còn thừa được bao nhiêu…”

Bang một tiếng, Lý Chẩm đập tay lên bàn đá. Hắn gật gật đầu, hưng phấn nhìn về phía ta và Cố Dung:

“Bằng mặt không bằng lòng, hai bên đều lòng mang ý xấu! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?!”

Nhưng Lý Chẩm chỉ hưng phấn trong chốc lát, lại lắc đầu: “Nhưng mà điểm đột phá ở chỗ nào mới được… Hai bên tuy nghi kỵ lẫn nhau, nhưng bọn họ cũng không có lựa chọn nào tốt hơn. Nếu đã không có đường lui, làm sao bọn họ sẽ vứt bỏ lẫn nhau?”

Cố Dung cười, quơ quơ chén rượu: “Ai nói không có đường lui, không có lựa chọn? Kế hậu có lẽ không có, nhưng Lục Sênh… Hắn và tổ phụ của ta đấu hơn nửa đời người, mỗi một bước đi của hắn đều không phải tử cục.”

“Đúng vậy!” — Lần này đến lượt ta kinh ngạc la lên, đập tay lên bàn.

“Kế hoàng hậu chỉ là cháu gái của Lục Sênh mà không phải con gái ruột. Lục Sênh bất đắc dĩ mới đem tiền đặt cược trên người nàng, làm sao lại không chừa đường lui cho bản thân!”

Nghĩ nghĩ, ta lại trừng mắt lên, hưng phấn vô cùng: “Không đúng, lấy cá tính của Lục Sênh, hắn nhất định sẽ không đem toàn bộ tiền đặt cược vào một người, huống hồ người này chỉ là con trai của cháu gái hắn. Hơn nữa, kế hoàng hậu và Lục Sênh chỉ sợ đã sớm muốn xé rách mạch, chẳng qua hai bên ngại với chuyện chưa có lựa chọn tốt hơn, trước mắt vẫn đang giả vờ hoà thuận, thực chất là chừa lại đường lui cho chính mình.”

Cố Dung híp mắt nhìn ta:

“Trâm Trâm nhà chúng ta đi đại lao một chuyến, đầu óc thông minh lên không ít ha!”

Ta hừ hừ cho có lệ: “Được được được, ngươi nói cái gì cũng được.”

Haizz… Lần này ta lật thuyền trong mương, xem như bị Cố Dung bắt được cái đuôi. Từ nay cho đến mấy năm, thậm chí mấy chục năm về sau, chỉ sợ hắn thi thoảng lại đem chuyện này ra trêu ta.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa. Nói chính sự.” — Lý Chẩm hoàn toàn không có ý muốn nói giỡn, vô cùng nghiêm túc. Hắn nói: “Ta có nghe nói, Lý Hưng có một trắc phi họ Lục, chẳng qua chỉ là một thứ nữ, ở Lục gia không có địa vị gì, sau khi gả đến Đông Cung cũng không có gì nổi bật. Hiện nay không biết thế nào.”

✿ Lý Hưng là phế thái tử, là người gian díu với Hoàn Vương phi rồi bị Cố Dung tính kế lúc đầu truyện. Nhắc lại cho ai không nhớ.

“Thứ nữ thì sao?” — Ta liếc xéo.

Lý Chẩm nghẹn họng, ho khan: “Ý của ta là… Thứ nữ, trắc phi… Lục Sênh chưa chắc đã coi trọng. Huống chi Lý Hưng bây giờ đã không còn là thái tử, quân cờ này chỉ sợ cũng vô dụng.”

Ta cười: “Ngươi kinh hãi cái gì? Ý của ta cũng không phải là ý đó. Ý của ta là, thứ nữ thì sao? Thứ nữ thì vẫn là cháu gái ruột của Lục Sênh, vẫn thân hơn là cháu ngoại gái. Lão hồ ly Lục Sênh kia sẽ không tuỳ tiện đi bất kỳ nước cờ nào, dù cho đó chỉ là một quân tốt thí.”

“Sau đó thì sao?” — Cố Dung dùng tay phải chống mặt, vô cùng có hứng thú nhìn về phía ta.

Ta khụ khụ ho khan hai tiếng, tỏ vẻ không thèm để ý, ra vẻ vân đạm phong khinh nói năng hàm hồ:

✿ Vân đạm phong khinh (云淡风轻): Nghĩa đen là mây nhạt gió nhẹ, nghĩa bóng chỉ dáng vẻ nhàn nhã điềm tĩnh.

“Đương nhiên, Lục Sênh còn có một quân cờ muốn đi, chẳng qua chậm chạp chưa tìm được đúng chỗ để đặt thôi.”