Vương Phi Vạn Phúc

Chương 11

Ta và Cố Dung giận nhau suốt 3 ngày. Đây là lần giận nhau lâu nhất kể từ khi đôi ta quen biết đến nay.

Buổi tối ngày thứ 3, ta ngồi ở hành lang ngắm trăng. Hắn cầm theo bầu rượu và chén rượu lắc lư đi tới. Ta biết hắn đến tìm ta, nhưng ta không hề quay đầu nhìn hắn.

Hắn đặt mông ngồi xuống kế bên ta, hỏi:

“Thẩm Mạnh Trâm, nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không đến tìm ta, đúng không?”

“Ngươi đang nói chuyện với ta?” — Ta lạnh mặt.

Cố Dung cúi đầu cười nhẹ: “Thẩm Mạnh Trâm, bao nhiêu năm nay ngươi một chút cũng không thay đổi. Tuy làm sai chuyện nhưng lúc nào cũng ra vẻ đúng lý hợp tình.”

Ta không nói gì, im lặng nhận lấy chén rượu hắn đưa. Uống xong một ngụm rượu, ta mới nói:

“Nói cũng nói rồi, mắng cũng mắng rồi. Trong lòng ngươi đã thoải mái hơn chưa?”

Cố Dung lắc đầu: “Mỗi lần cãi nhau với ngươi ta đều không thoải mái.”

“Bởi vì ngươi cãi không thắng được ta?” — Ta cười.

Cố Dung thấy ta cười cũng cười theo. Cười một lúc, hắn lại thở dài:

“Trâm Trâm, thật xin lỗi. Hôm đó ta đã dùng lời lẽ nặng nề…”

“Người nên xin lỗi là ta mới đúng.” — Ta đá chân về phía trước, nhìn chằm chằm mũi chân, nói thêm — “Nhưng chuyện này thật sự không liên quan gì đến Tĩnh Vương.”

Về chuyện của Tĩnh Vương trắc phi, ta không giải thích gì thêm.

Ta cảm thấy ta rất mâu thuẫn. Một mặt, ta muốn giải thích rõ ràng với Cố Dung, nói với hắn ta đã không còn thích Tĩnh Vương từ lâu, càng không vì Tĩnh Vương mà mặc kệ Vân Vương phủ. Mặt khác, ta lại hy vọng Cố Dung có thể hiểu ta, không cần ta giải thích nhiều vẫn có thể hiểu ta là loại người như thế nào.

Ta đang rối rắm suy nghĩ, Cố Dung đã mở miệng:

“Lý Chẩm nói là do ta quá quan tâm đến ngươi nên mới bị rối loạn, đúng nghĩa là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Hắn nói… trong lòng ngươi để ý quá nhiều quá nhiều người, quá nhiều quá nhiều việc. Hắn nói… ngươi không muốn Vân Vương phủ gây sự chú ý, liều mạng muốn ngăn chặn thị phi. Ngày đó, hắn đau lòng đến mức mắng ta một trận.”

Nói xong, Cố Dung cười: “Hắn đúng là còn giống thân ca ca hơn cả thân ca ca của ngươi.”

“Thôi đi.” — Ta cười cười — “Hai người các ngươi, một kẻ trắng một kẻ đen, chuyên gia lừa dối ta. Bằng không ta làm sao ngồi ở chỗ này?”

Cố Dung không nói tiếp, chỉ uống thêm một ngụm rượu. Mặt hắn đỏ lên, ánh mắt cũng càng lúc càng mơ màng.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu được lòng ngươi. Ngươi vì Lý Chẩm, vì ta, vì Thẩm phủ, muốn một điều nhịn chín điều lành, không muốn gây thị phi. Nhưng mà Trâm Trâm ngươi biết không, bọn họ đánh cuộc chính là sự nhẫn nhịn, liều mạng muốn bảo vệ Vân Vương phủ này của ngươi khi ta và Lý Chẩm không có ở đây.”

Dứt lời, Cố Dung đỏ mắt.

Haizz…

Huynh đệ Cố Dung của ta, tửu lượng cực kém. Kém đến mức nào? Cảnh An Hầu phủ, Cố gia ngũ ca nổi tiếng có tửu lượng không tốt, có t.h.ù với rượu. Năm đó hắn và Cố ngũ ca thi uống rượu, Cố ngũ ca còn chưa có cảm giác gì, Cố Dung hắn đã say đến mức ôm cây hát bài hành quân đánh giặc.

Lần say rượu đó kéo dài đến 2 ngày. Cố Dung la hét ầm ĩ suốt 2 ngày. Nếu ai không biết, nhìn vào còn tưởng hắn nghiện rượu, mỗi ngày đều uống say.

Nhìn Cố Dung trước mặt, ta bỗng có cảm giác không ổn.

Quả nhiên, giây tiếp theo, một cái đầu vừa to vừa nặng như trời giáng lên vai ta. Mắt Cố Dung giật giật, hàng mi dài run run, một đôi mắt ngơ ngác như nai con, nhìn về phía bầu trời đêm.

“Ánh trăng còn chiếu sáng mương rãnh sao?”

Thanh âm của hắn mơ hồ, lại còn nồng nặc mùi rượu.

“Cái gì?” — Ta không hiểu ý của hắn.

Vừa dứt lời, hắn nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn ta. Bỗng nhiên, hắn vươn ngón tay chọt chọt vào má ta. Hắn nói:

“Trâm Trâm, mương rãnh không đáng. Ngươi cười một cái đi.”

Lúc đó, trong bóng đêm, dưới ánh trăng sáng ngời, trước mắt ta chỉ còn lại một đôi mắt màu nâu. Ở dưới ánh trăng, đôi mắt ấy sáng lên rực rỡ.

Ta không nói gì, im lặng tự hỏi. Nhưng một lát sau, Cố Dung chưa đợi ta nói gì đã nói thêm:

“Thôi đi, ngươi đừng cười vẫn hơn. Ngươi cười rộ lên khó coi quá.”

Lần đối thoại cảm động ngày hôm đó kết thúc bằng một màn ta duỗi chân đá bay Cố Dung.

Tình cảm của ta và Cố Dung có lẽ không chịu được bất kỳ muộn phiền bi thương nào. Dùng cách nói của Cố Dung chính là:

Ăn uống thanh đạm quen rồi, không ăn được dầu mỡ.