Tích tích tích....
Cao Thư mở choàng mắt, lục lọi điện thoại rồi tắt báo thức, cô nghiêng đầu một chút, hàng lông mi tựa như cánh quạt khẽ run, đôi con ngươi hắc bạch phân minh hòa cùng một lớp hơi nước mông lung, cô hít sâu một hơi, bộ ngực cao vυ't chập trùng hai lần, mới vén chăn ra chậm rãi đứng dậy.
Nghĩ thầm hôm nay là thời gian đi phỏng vấn, hai ngày trước đã hẹn lịch cùng công ty JMM, cũng không thể đến trễ được.
Cô trang điểm tinh xảo hơn chút, tìm bộ váy trắng ưu nhã để đổi, sau đó nhìn vào gương một lúc... Trong lòng tự chậc một tiếng, đừng nói chứ, dáng vẻ mi thanh mục tú, khí chất thoát tục này thật đúng là... Tự bị mình làm cho kinh diễm một hồi.
Tám giờ năm phút, cô gõ cửa phần nhân sự của công ty JMM. Lọt vào tầm mắt là một người phụ nữ váy đỏ tóc đen đang quay người lại ngồi làm việc. Ánh mặt trời xuyên qua từng chùm lá cây ngô đồng um tùm rồi rọi vào cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trên sàn nhà cẩm thạch, hơi lờ mờ, mông lung.
Người phụ nữ váy đỏ nghe tiếng thì chuyển động ghế làm việc quay lại, ngay lập tức đôi môi màu đỏ gợi lên nụ cười giảo hoạt.
Lúc Cao Thư trông thấy mặt người phụ nữ thì trái tim đột nhiên cứng lại, cơ thể cô hơi mất tự nhiên, ngón tay cũng chậm rãi co rút, thở hắt ra, chậm rãi mở miệng nói: "Xin lỗi, làm mất thời gian của cô rồi." Nói xong thì muốn xoay người rời đi, hoặc là nói là muốn chạy trối chết.
"Ồ, sợ tôi sao? Cao Thư?" Nghe thấy một câu không có cảm xúc gì cả cất lên từ trong miệng cô gái váy đỏ, giống như nghe không hiểu gì cả. Cao Thư nghe thấy câu nói dịu dàng lưu luyến kia thì bước chân không nhấc nổi nữa, không động được dù chỉ một bước, yết hầu của cô nhẹ nhàng trượt một cái, môi đỏ đóng đóng mở mở nửa ngày cũng không phun ra được chữ nào.
Tiếng bước chân chầm chậm từ xa đến gần, tiếng giày cao gót của người phụ nữ tựa như giẫm vào đáy lòng của cô, nhất thời trái tim tựa như trống nhỏ liên tục gõ vang. Một tiếng cười lười biếng vang lên sau tai Cao Thư, đồng thời nương theo đó là mùi gỗ đàn hương quen thuộc trên người người phụ nữ đập vào mặt cô, muốn tránh cũng không tránh thoát: "Nhớ tôi không? Cao Thư."
Mười ngón tay buông xuôi hai bên người của Cao Thư hung hăng bấm vào lòng bàn tay, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh mà mở miệng: "Tiết Tuyết, nhớ cô hả?" Cô cười tự giễu một tiếng: "Nhớ đến chuyện cô chơi tôi à."
Tiết Tuyết sấn người lại gần vành tai trắng muốt của cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Cô cũng có thể chơi tôi mà." Làn da phía sau tai non nớt của Cao Thư lập tức bị một luồng hơi thở đảo qua tựa như thiêu đốt, màu ửng đỏ cũng từ đó lan tràn ra đến thính tai, lại hung hăng quét ngang hai gò má. Trạng thái này khiến tim Cao Thư nhảy loạn mấy nhịp.
Người phụ nữ này không khi nào không phát tình, rõ ràng cô không có ý này mà.
Tiết Tuyết là bạn gái cũ của cô, nguyên nhân chia tay nghĩ lại đúng là rất xàm, chưa từng đáp lại lời yêu của cô ấy, còn chạy đến ra mắt với người đàn ông khác.
Là người thì sao nhẫn nổi.
Cao Thư cảm thấy cô ấy tựa như đóa hoa hồng dính đầy sương sớm nồng đậm... Vừa thần bí lại vừa xinh đẹp mê người.
Nhìn không thấu, xem cũng không hiểu, cảm thấy càng chạy trốn thì lại lún càng sâu, Cao Thư thật sự sợ hãi với loại cảm giác khó mà khống chế này.