Ngược lại thì Đồng Linh lại kéo Lê Hồng Quân: "Không cần nóng vội đi như vậy, ông không đói bụng, giám đốc Lưu không đói bụng thì Thiện Thiện cũng đói bụng, ăn cơm trưa xong thì chúng ta hẵng đi."
Bàn tay bà ta lạnh như sắt, nụ cười cũng rất giả tạo.
Lê Hồng Quân vừa nghe vậy thì có chút do dự, giữa trưa như vậy mà làm phiền giám đốc Lưu thì đúng là cũng có chút không tốt.
Đồng Linh thấy ông ta do dự thì không khỏi âm thầm thở phào.
Lê Thiện biết bà ta đang kéo dài thời gian, cô lập tức nói: "Con nghĩ đến chuyện này thì cũng không nuốt nổi cơm trưa nữa."
Vẻ mặt cô trở nên dè dặt, vừa quật cường vừa yếu ớt, giọng nói cũng có phần run rẩy: "Dì Tôn, bây giờ tất cả bạn cùng lớp của cháu đều biết cháu sắp gả vào nhà họ Thường, cháu nên làm gì bây giờ?"
"Bây giờ phải đi luôn!"
Khi nghe cô nói như vậy, những người khác còn chưa tỏ thái độ thì giọng nói của giám đốc Lưu đã to hơn trước.
"Được, bây giờ chúng ta xuất phát ngay." Lê Hồng Quân cũng ngoan cố.
Dù sao thì ông ta cũng nhất quyết không gánh tội danh này.
Giám đốc Lưu đi về nhà lấy xe đạp, Lê Thiện ôm Tôn Lệ Phương không chịu buông tay, thoạt nhìn cả người bàng hoàng lại đáng thương, Đồng Linh đứng ở cửa nhíu mày, tựa như đang rất lo lắng nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được sự lo lắng sâu thẳm trong đôi mắt của bà ta.
Lê Thiện càng cảm thấy mình đã tìm được lý do chính đáng, cũng may tìm ra kịp thời khiến Đồng Linh không kịp trở tay.
Tiếp theo chỉ cần không cho Đồng Linh có cơ hội âm thầm đi tìm mẹ của Trương Duyệt thôi.
Có giám đốc Lưu ở đây, mẹ của Trương Duyệt chắc chắn sẽ không để Đồng Linh giấu giếm sự thật. Đến lúc đó, da mặt của bà mẹ kế tốt bụng Đồng Linh này sẽ bị xé toạc ra, để lộ bộ mặt thật của mình.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện kiếp trước Đồng Linh đã tính kế hôn sự của mình, còn giúp Trương Duyệt thuyết phục cô đi Tân Thành thì cô càng hận đến nghiến răng.
Có lẽ Đồng Linh chỉ muốn loại bỏ mối uy hϊếp là cô, chưa từng nghĩ muốn hại chết cô nhưng dù sao cô cũng đã chết, dù cố ý hay vô tình thì kết quả cũng không thể thay đổi được, cho nên cô tuyệt đối sẽ không nương tay.
Lê Thiện ôm Tôn Lệ Phương không buông tay, Tôn Lệ Phương cũng không dám nhận trách nhiệm nên đương nhiên cũng kéo Đồng Linh theo.
Vì vậy, hai người đàn ông Lê Hồng Quân và giám đốc Lưu đã đi đến xưởng máy móc trước.