Xuyên Vào Truyện Thập Niên Hằng Ngày Hóng Dưa

Chương 13

Lê Hồng Quân cũng cảm thấy mình vô tội, ông ta giơ hai tay ra nói: "Giám đốc Lưu, ông biết con người của tôi mà. Lúc chúng ta thảo luận chuyện này thì ông cũng có mặt, tôi khẳng định mình không làm thế." Ông ta xoa xoa mặt, vẻ mặt có chút buồn bực: "Nói không chừng là nhà họ Trương bên kia giở trò quỷ."

"Không thể nào."

Lê Thiện thấy Lê Hồng Quân muốn quăng đống lửa vào tay nhà họ Trương thì lập tức mở miệng nói: "Cho dù cậu của con muốn tìm đối tượng cho con thì cũng không thể tìm người của nhà họ Thường."

Cậu cả của Lê Thiện là giám đốc nhân sự của xưởng máy móc, ngồi ngang hàng với giám đốc Lưu, hơn nữa quy mô của xưởng máy móc còn lớn hơn quy mô của xưởng dệt, nói một cách công bằng, nếu như Lê Thiện là cháu ngoại của giám đốc Lưu thì ông cũng sẽ không gả cháu gái của mình cho một người tàn tật.

Một cô gái trưởng thành như vậy, vừa xinh đẹp vừa học giỏi, không phải gả vào gia đình của giám đốc xưởng nào đó thì cũng phải gả vào gia đình một cán bộ nhà nước.

Cho dù thế nào, lòng người thuần khiết ra sao thì mối quan hệ thông gia cũng rất quan trọng.

Khó khăn lắm mới nuôi được một đứa con gái lớn đến vậy, cuối cùng lại gả cho một người tàn tật không thể tự chăm sóc bản thân, ông ta muốn gì đây?

Đó không phải là kết hôn mà là kết thù mới đúng.

Giám đốc Lưu cũng cảm thấy nhà họ Trương không có khả năng làm chuyện này, nhưng Lê Hồng Quân lại nhất quyết khẳng định mình không làm, chuyện này dừng lại ở đây.

Lê Thiện thấy bọn họ không lên tiếng thì vội vàng nói: "Nếu không tin thì chúng ta đi đến xưởng máy móc tìm cậu con hỏi cho rõ ràng!"

Nếu không làm lớn chuyện này lên thì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua.

"Đúng là chuyện này phải hỏi cho rõ ràng. Còn có mẹ của bạn cùng lớp của cháu, bà ấy làm việc ở xưởng nào, chúng ta cũng cần phải hỏi chuyện một chút."

Thậm chí Giám đốc Lưu còn tức giận hơn cả Lê Hồng Quân: "Đúng là hãm hại con gái của đồng bào."

Mọi người đều biết rằng Trương Hồng Trân- mẹ của Lê Thiện là liệt sĩ.

Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng Lê Thiện cũng không trưởng thành trong khu tập thể công nhân của xưởng dệt, có điều bất cứ ai từng trải qua chuyện của năm đó đều biết liệt sĩ Trương Hồng Trân đã cống hiến bao nhiêu. Nếu để cho người khác biết con gái duy nhất của liệt sĩ Trương Hồng Trân gả cho một người tàn tật thì không biết người ngoài sẽ nói gì về xưởng dệt bọn họ.

Đây quả thực là đang xúc phạm đến hình tượng của xưởng dệt!

Lê Hồng Quân cũng không chấp nhận gánh nỗi oan này, lập tức nói: "Được, bây giờ chúng ta đi hỏi xem."

Ông ta vừa nói vừa lấy xe đạp ra: "Chúng ta đến nhà họ Trương trước."

Mặc dù đã mấy năm không đến nhà cha vợ cũ, nhưng vì sự trong sạch nên ông ta sẵn sàng đến đó.