Xa cách bốn năm, trở về Nam Thành, lại đối mặt với Doãn Thừa Yến cảm thấy bình tĩnh.
Ai cũng đều đã trưởng thành rồi, không nhất thiết vì những chuyện của quá khứ mà trách móc oán hận nhau làm gì.
Những người sở dĩ còn khóc la nguyền rủa thề thốt “Cả đời này tôi không qua lại với anh” kia, đều là vì trong tim còn yêu.
Không yêu thì hận ở đâu ra?
Ngu Hoan và Doãn Thừa Yến là người của hai thế giới.
Về điều này, cô không muốn lãng phí thời gian và công sức để chứng minh lại một lần nữa.
Không bao lâu, đi bộ là tới nhà.
Lúc Ngu Hoan mở cổng sắt sân trước ra, người đàn ông đạp xe phía sau cũng dừng lại.
Cô dừng lại, quay mặt sang nhìn anh:
“Anh...”
Doãn Thừa Yến ngay lập tức bày tỏ thái độ dễ gần “Em nói đi, tôi nghe”, chỉ mong cô để ý đến mình một chút.
Ngu Hoan muốn nói rồi lại thôi, rơi vào mớ hỗn độn.
Bản thảo “Vùng đất mộng mơ” vẫn đang trong tay anh, nếu trực tiếp hỏi anh, anh nhất định sẽ đưa.
Nhưng ân huệ này tính nợ, đến lúc đó cô lấy gì mà trả lại?
Mặc cho anh rao giá trên trời sao?
Vậy nên không thể nhắc đến “Vùng đất mộng mơ” được!
Còn có thể nói gì với Doãn Thừa Yến? Hỏi anh đi theo đến lúc nào sao?
Đó là quyền tự do của anh, hơn nữa cô cũng đã đến cổng nhà rồi, anh cũng không thể đột nhập vào nhà riêng có đúng không?
Câu này vớ vẩn, không thể nói được.
Vậy trịnh trọng tuyên bố với anh giữa bọn họ đã không còn khả năng nữa rồi, bảo anh đừng lãng phí công sức nữa sao?
Anh đồng ý không?
Suy đi nghĩ lại, Ngu Hoan thực sự không nói gì với Doãn Thừa Yến, vậy nên tiếc nuối lắc đầu, kéo mở cửa sắt đi vào, rồi đóng cửa lại, đi ngang qua Hà Hựu Hân đứng như thạch cao ở sân trước khoảng hai phút, rồi bước vào phòng khách.
Hân Hân mặc quần áo ở nhà, đầu tóc rối bù như tổ chim, trong tay cầm túi rác.
Đúng rồi, cô ấy ra ngoài để đổ rác!
Không ngờ ra ngoài lại gặp chị Hoan chạy bộ buổi sáng trở về, phía sau còn có một anh đẹp trai đi xe đạp!!!
Nhan sắc, khí chất và dáng người đều khỏi phải nói, đẩy chiếc xe đạp Phượng Hoàng đời cũ ung dung vui vẻ tiến vào giới giải trí là có thể tuyên bố ra mắt.
Hà Hựu Hân có thể nhận ra thương hiệu, đừng nhìn chiếc xe cũ nát giống như đạo cụ bỏ đi ở phim trường, nhưng quần áo giày dép bao gồm cả chiếc khăn lông quấn quanh cổ kia cũng đều là thương hiệu nổi tiếng, mà lại là phong cách cô ấy chưa từng thấy qua bao giờ.
Phỏng đoán chỉ có thể đặt may riêng.
Không hổ là chị Hoan, chạy bộ buổi sáng cũng có thể khiến cho người ta đạp xe đạp đưa đến tận cửa nhà.
Tuyệt vời!
Lúc Ngu Hoan mở cửa dừng lại trong tíc tắc, từ góc độ quan sát của Hân Hân tình cờ nhìn thấy được sự thay đổi nhỏ nhặt trong biểu cảm của cô... do dự, suy đi ngẫm lại, cân nhắc, sau đó lại bình tĩnh.
Trong nháy mắt, anh chàng đẹp trai bị bỏ rơi bên ngoài cửa sắt, ngay cả cái nhìn thẳng cũng không có, thực sự đáng yêu.
Hà Hựu Hân nhìn cánh cửa phòng khách vẫn đang mở, đoán rằng khả năng cao chị Hoan sẽ không ra ngoài, thế nên đi đến trước cửa sắt, nhìn người đàn ông vẫn đang giữ nụ cười và lịch sự bên ngoài.
Mẹ kiếp, đẹp trai quá...
Đối mắt nhìn nhau tim đập nhanh, tiếp tục thưởng thức để chữa lành tâm hồn!
Bất chợt không biết nên nói gì với anh...
Hay là, bảo anh ngày mai lại đến để thử vận may?
Lúc này, Doãn Thừa Yến mới hoàn toàn lộ ra vẻ mặt hiểu chuyện, lịch sự hỏi dò hỏi:
“Có thể mời tôi vào uống một ly cà phê không?”
Hà Hựu Hân lập tức thu lại sự mê trai trên mặt:
“Xin lỗi, giáo dục nhà chúng tôi thật sự rất nghiêm khắc.”
Mặc dù anh Doãn tiếc nuối, nhưng lại không nản lòng:
“Được, hẹn gặp ngày khác, làm phiền rồi.”
*
Hà Hựu Hân nhìn theo người đàn ông đạp xe rời đi bên ngoài cửa, xoay người chạy vào nhà, tìm thấy Ngu Hoan ở trong bếp...
“Xuất bản sách đi chị! Tên là , nhất định sẽ trở thành bí kíp tình yêu!”