Mật Hạnh Nhi trong lòng gào thét muốn nói rằng bản thân anh còn chưa biết được khi nào mới theo đuổi lại được chị ấy đâu, nhưng mồm mép vẫn thật ngoan ngoãn: "Được rồi ... sau đó tôi sẽ không ép buộc, nhưng em không muốn đóng mấy cảnh này cùng thần tượng một lần nào nữa đâu, thật sự rất đau lòng!"
Doãn Thừa Yến không để ý tới cô ta, nhắm mắt lại ngủ.
Bí mật nhỏ được cất giữ trong lòng bấy lâu nay bất đắc dĩ bị chia sẻ với người qua đường Giáp đã đành, bây giờ hình tượng của ông chủ cũng bị phá vỡ.
Vậy mà cô ta còn không hài lòng với vai diễn của chính mình, ngậm miệng mở miệng lúc nào cũng "Idol của em"?
Những nhân viên như vậy sớm muộn gì cũng sẽ làm phản trốn biệt sang doanh trại địch mất thôi.
Mật Hạnh Nhi đặt một tay lên mép cửa sổ xe, nói với người đàn ông bên trong vẫn đang nhắm mắt: "Ông chủ, tôi biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh nhiều như vậy, hóa ra anh cũng rất có tư vị nha!"
Doãn Thừa Yến đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô ta: "???"
Mật Hạnh Nhi nhanh chóng giải thích: "Ý tôi là, trước đây anh giống như một thiên thần cao cao tại thượng, anh có biết không? Là loại sống không có cảm xúc, hôm nay đột nhiên lại trở nên sống động! Mặc kệ là giữa anh và chị Hoan từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi sẽ luôn ủng hộ hai người! Cố lên !!!"
Kết thúc câu nói cuối cùng, cô ta còn giơ hai tay lên trên đầu làm thành hình trái tim — cổ vũ cho hai bạn!
Đôi mắt trừng to của Doãn tiên sinh lập tức dịu đi, sau đó nở nụ cười như gió xuân: “Vậy tôi nhận lời chúc phúc của cô.”
*
Đó là một giấc mơ.
Vào một buổi chiều trên sân bóng rổ, ánh mặt trời gay gắt làm chói mắt.
Một bên khán đài, thiếu niên uể oải dựa vào thành lan can, gió nhẹ thổi bay mái tóc bồng bềnh của anh, hôn lên đường nét cương nghị của hắn, cố gắng trượt xuống làn da cổ, mở ra hàng khuy cài hờ hững trên cổ áo đồng phục của anh.
Ngu Hoan 16 tuổi đứng bên cạnh anh, cụp mắt tò mò nhìn xương quai xanh hình như ẩn hiện bên trong đường viền cổ áo.
Chàng trai vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt đánh giá của cô.
“Nói xem nào, em tìm tôi có việc gì?” Anh đưa quả táo xanh lên bên môi, há miệng cắn một cái, âm thanh nhai giòn phát ra từ trong miệng, lơ đãng truyền đạt tâm trạng thoải mái của anh.
Sau đó……
“Doãn Thừa Yến.” Đôi mắt nai tròn xoe của Ngu Hoan phản chiếu đường nét trên khuôn mặt của anh, “Chúng ta yêu sớm đi!”
Vào giây phút đó, gió như ngừng thổi, thế giới được ánh mặt trời chiếu sáng bỗng trở nên yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Quả táo mới cắn được một miếng rơi xuống đất, "lộc cộc lộc cộc" lăn xuống cầu thang, rơi ra khỏi màn hình ký ức, lăn đến chân của Ngu Hoan năm 23 tuổi.
Cô cười cúi người nhặt quả táo lên, lúc này mới phát hiện quả táo vẫn hoàn chỉnh, còn khoảng trống bị Doãn Thừa Yến cắn đã không còn.
Như thể anh chưa từng xuất hiện.
Ngu Hoan ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, sân bóng rổ đã biến mất, khán đài bắt đầu sụp đổ từ phía dưới, giống như mảnh vỡ thời gian, nhanh chóng bong tróc khô héo...
Cô của năm 16 tuổi và Doãn Thừa Yến vẫn còn đứng trên khán đài!
Cô muốn nhắc nhở bọn họ, muốn kêu bọn họ mau chạy đi!
Nhưng mà cô còn chưa kịp phát ra âm thanh, đôi chân cô đột nhiên lơ lửng trên không, cơ thể cô bỗng bị đẩy ngã ra đằng sau, rơi xuống.
Bên tai chỉ còn lại cuộc đối thoại giữa cô và anh ngày đó ——
"Tôi không biết tại sao, nhưng tóm lại là không có cách nào để bỏ qua sự tồn tại của anh."
"Không thể nói lý do, thì chính là em quan tâm đến tôi."
"Vậy thì không bằng làm quen với nhau, tìm hiểu về nhau nhiều hơn đi."
"Có người nói với tôi rằng có rất nhiều chuyện không cho bạn thời gian chuẩn bị sẵn sàng để phát sinh. Cho nên không cần lo lắng sẽ thất bại."
"Anh nghĩ sao?"
"Người nói với em rằng đừng sợ thất bại là ai?"
"Mẹ tôi."
"Không phải, mẹ em, mẹ ... biết tôi sao?"
"Ừm, bà ấy nói rằng dáng vẻ lúc ngồi trên xe máy hút thuốc của anh khá là ngầu."
"Anh có muốn thử không? Quyết định nhanh một chút đi, tôi muốn trở về phòng học nghỉ trưa."
"Vậy chúng ta thử xem."
*
Còn sớm, không biết mấy giờ rồi.
Không khí ẩm ướt tràn vào từ cánh cửa ban công khép hờ, mang đến một ngày mới cho căn phòng ngủ tối om.
Ngu Hoan mở to đôi mắt khô khốc, bình tĩnh nhìn trần nhà.
Đây là ngày thứ tư liên tiếp cô mơ thấy Doãn Thừa Yến, cũng là ngày thứ tư cô mất đi "Vùng đất mộng mơ"!
Một khi sự oán giận được sinh ra thì không thể nào dừng lại...
"Vùng đất mộng mơ" chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô, vậy mà lại là một sự khởi đầu thất bại!