Mật Hạnh Nhi theo phản xạ rụt cổ lại, háo hức giơ bàn tay nhỏ bé lên: "Đúng vậy, ông chủ, tôi có thể thông báo cho anh một chuyện, anh có biết tôi là Fan nhan sắc của Ngu Hoan không?"
Doãn Thừa Yến lại nhắm mắt lại, hai giây sau mới thở ra một tiếng nặng nề: "Ừm."
Mật Hạnh Nhi gật đầu, nhìn xuống chiếc sườn xám được đặt làm riêng mà cô ta đang mặc, lại hỏi tiếp: "Vậy anh và cô ấy có quan hệ gì?"
"Người yêu cũ."
"..."
Quả nhiên như cô ta nghĩ.
Mật Hạnh Nhi chậm rãi lấy tay che ngực, cố gắng kìm nén cảm giác muốn nôn ra máu.
Mấy gã nhà giàu thật biết chơi …
Doãn Thừa Yến khép hờ đôi mắt, chú ý tới vẻ mặt nhẫn nhịn của cô ta: "Làm sao vậy?"
Mật Hạnh Nhi vốn là một người có khát vọng thể hiện bản thân mạnh mẽ nên cô ta không thể kìm được nữa, hỏi:
"Mặc dù tôi không biết giữa anh và thần tượng của tôi trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay anh đưa cho tôi một bộ sườn xám trước rồi sau đó lại cướp lấy một bản thảo vẽ tay. Làm vậy là muốn cho cô ấy thấy rằng sau khi chia tay anh vẫn có thể sống tốt? Hay là anh vì yêu mà sinh hận, đối với cô ấy nhớ mãi không quên? Nên mới cố tình làm ra hai hành vi này để hả giận sao?"
"Phim truyền hình mới của cô ấy sẽ được bấm máy vào tuần sau. Nhắc mới nhớ, bộ phim này còn được chuyển thể từ câu chuyện có thật về gia đình mẹ ruột của anh đó! Sao vào lúc này anh có thể để tôi đi cướp đồ đặt riêng của cô ấy cơ chứ? Anh có biết bộ sườn xám này đắt cỡ nào không?"
"Cô ấy tốn nhiều thời gian đặt hàng như vậy, nhất định rất muốn mặc nó trong sự kiện chính!"
"Còn nữa, bản thiết kế đó chắc chắn là rất quan trọng với cô ấy!"
Doãn Thừa Yến bị câu nói này làm cho sửng sốt: “Nhìn không ra vậy mà cô lại bảo vệ cô ấy như vậy đấy.”
Mật Hạnh Nhi ưỡn ngực: "Cô ấy chính là hình mẫu lý tưởng cho cuộc sống của tôi đó!"
Doãn Thừa Yến bị cô ấy chọc cho bật cười, Fan nhóc này cũng khá trung thành nhỉ.
"Trả lời vấn đề vừa rồi của em." Doãn Thừa Yến chậm rãi nói: "Bộ phim mới của cô ấy sẽ bấm máy vào tuần sau, Nếu không có chữ ký của tôi thì “Khách sạn Hồng Cảnh” chỉ có thể là một tòa viện bảo tàng. sườn xám là do tôi thanh toán, em quên rồi sao? Còn về hành vi “cướp” bản vẽ, nếu bắt buộc phải lựa chọn câu trả lời là một trong hai giả thiết em vừa mới đưa ra thì có lẽ là thiên về vế sau hơn."
Cuối cùng là "Vùng đất mộng mơ".
Sắc mặt Doãn Thừa Yến so với trước đó trở nên nghiêm túc hơn, ngữ khí cũng âm trầm hơn một chút: "Sau này bản thảo kia tôi sẽ trả lại cho cô ấy, tôi thật sự không muốn đoạt đồ của cô ấy."
Anh biết điều đó có ý nghĩa như thế nào với Ngu Hoan.
Mật Hạnh Nhi phục rồi, đôi mắt thất thần rũ xuống, phối hợp hạ thấp giọng nói: "Vậy sao anh không đi làm lành với cô ấy, mà lại dẫn tôi đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước mặt cô ấy, như vậy chẳng phải sẽ khiến cô ấy càng hận anh sao?"
Đôi lông mày dài đẹp đẽ của Doãn Thừa Yến nhíu lại, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt: "Chuyện giữa tôi và cô ấy rất phức tạp, hơn nữa tác dụng lớn nhất của em cũng không phải là để chọc giận cô ấy."
"Vậy thì để làm gì?"
"Bởi vì. . . Sao tôi phải giải thích với em nhiều như vậy làm gì?"
Doãn tiên sinh cuối cùng cũng nhớ ra uy nghiêm và địa vị ông chủ của mình.
Qua sắc mặt của anh, Mật Hạnh Nhi mơ hồ nhìn ra được bản chất của sự việc, nên im lặng!
*
Không lâu sau, chiếc Bentley dừng lại trước một căn hộ cao cấp gần Đại học Giao thông Nam Thành.
Mật Hạnh Nhi xuống xe đóng cửa xe lại, nghĩ nghĩ một chút lại gõ cửa kính xe, cúi người đáng thương nhìn người đàn ông bên trong, cầu xin một cơ hội bày tỏ lòng mình.
Doãn Thừa Yến cũng cảm thấy hơi hối hận, biết rằng cô ta là người hâm mộ của Hoan Nhi, vậy mà vẫn thu nhận cô làm việc cho mình.
Thôi vậy …
Anh giơ tay ấn công tắc, hạ kính xe xuống nửa chừng, Mật Hạnh Nhi lập tức đi tới, mặt tràn đầy hy vọng hỏi: "Ông chủ, tôi muốn mang bộ sườn xám này giặt khô rồi xông thơm, khi nào có cơ hội sẽ mang trả lại cho chị Hoan, được không?"
Chị Hoan.
Gọi nhau thân thiết vậy.
Doãn Thừa Yến bật cười: "Em cảm thấy tôi sẽ để cô ấy thiếu trang phục mặc quay phim sao?"