Ham Muốn Độc Chiếm Một Mình Em

Chương 3

Bình phong màu xám trắng nhạt, được trang trí bằng họa tiết thủy mặc, phản chiếu sườn mặt góc cạnh, thâm trường của một người đàn ông.

Anh đang ngồi ở bên trong, có lẽ là trên một chiếc ghế dài hình vòng cung mặt trăng kiểu cũ, hai chân dài gác lên nhau, cánh tay trái chống lên tay vịn của ghế khiến nửa người anh ta hơi nghiêng về bên trái, nhưng lại không nhìn thấy khuôn ngực của anh, thay vào đó là một tư thế ngồi thẳng tắp nam tính.

Cầm tách trà trên tay, nhìn tổng thể anh có chút lười biếng.

Kể từ khi phát hiện ra sự tồn tại của anh, trong cửa hàng xuất hiện thêm một cảm giác ngột ngạt khó tả.

Trình Hi Khiết đang định hỏi "Ai đó" nhưng nhanh chóng ngăn lại bên môi, bởi vì cô ấy đột nhiên nhớ đến chiếc xe đua Bentley có màu sắc nổi bật ở đầu ngõ, hơn nữa biển số xe khiến cô hoa cả mắt.

Sáng tinh mơ ...

Hơn nữa cô ấy cũng phát hiện ra rằng người quản lý cửa hàng rõ ràng bắt đầu thấp thỏm lo âu, rất sợ làm phiền đến người kia, dường như chỉ sợ chọc giận làm người đó không thoải mái.

Sau một hồi quan sát, cũng chỉ có Hoan Nhi nhà mình mới có vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng như vậy, đối với người và quỷ đều bình đẳng như nhau.

“Thích thì mua đi.” Im lặng vài giây, người đàn ông trầm giọng nói, chỉ vậy thôi, anh lại cúi đầu tiếp tục uống trà, không lãng phí thêm một chữ nào.

Đó là một giọng nam thành thục, trầm thấp mà thận trọng, hẳn là tuổi không lớn lắm, nhưng lại có khí chất trời sinh.

Hotgirl mạng nhận được phản hồi, giống như nhận được thánh chỉ, nụ cười của cô ta càng thêm mở rộng: "Nghe thấy chưa? Bộ này tôi mua chắc rồi!"

"Cái này……"

Quản lý cửa hàng lại lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn khóc mà không khóc được nhìn về phía Trinh Hi Khiết, hy vọng có thể thương lượng đường sống.

Người bên trong là vị nào chứ, đừng nói cô không thể chọc vào, cho dù là đỉnh lưu trong làng giải trí có đến đây thì cũng chỉ có thể né tránh vị này.

Trình Hi Khiết bày ra vẻ mặt không thể tin được, như thế nào cô còn muốn tôi bẻ đầu cô tại chỗ, dùng hành động để nói cho cô biết bộ sườn xám này là của ai sao?

“Bỏ đi.” Ngu Hoan vẫn như cũ lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: “Cũng đã bẩn rồi, vậy thì cứ mặc đi.”

Vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng dường như không có chút nóng nảy, như thể chuyện này chẳng đáng để cô để tâm.

Nói xong, cô đi lên tầng, chỉ để lại bóng lưng mảnh khảnh lạnh lùng cho những người phía sau.

Thái độ rất rõ ràng: đang nói: Cứ tự nhiên, tôi không tiếp, bởi vì cô không xứng ...

Hotgirl mạng tức giận đến nắm chặt tay, kiêu căng ngạo mạn như một con khổng tước: "Cô tưởng rằng mình là minh tinh thì liền cao quý hơn tôi sao?! Cô xuống đây nói chuyện rõ ràng với tôi!"

Nào, đi xuống so sánh cấp bậc đi!

Lát nữa về tôi mua luôn mười tám cái Hotsearch dẫm chết cô, cướp luôn vị trí của cô!

Quản lý cửa hàng và nhân viên vội vàng ngăn cô ta lại, coi cô ta như tổ tông mà dỗ dành.

Người đàn ông phía sau bức bình phong đặt tách trà xuống, đứng dậy bước ra ngoài——

Nhất thời một đàn quạ bay ngang qua đầu óc từng người.

Một khắc trước vị Hotgirl mạng này còn huyên náo giờ đã câm như hến, quản lý cửa hàng và nhân viên đều đồng loạt cúi chào người đàn ông trẻ tuổi này.

Anh đứng thẳng tại nơi Ngu Hoan đã dừng lại một lúc, nhìn chằm chằm vào chiếc thang gỗ dẫn lên tầng hai.

Khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc, ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng tập trung truy tìm bóng dáng của ai đó.

Sau vài giây im lặng, Hotgirl mạng theo bản năng mở miệng: "Doãn tiên sinh ...?"

Doãn Thừa Yến lấy lại tinh thần, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.

Trong giây tiếp theo, anh xoay người nhanh chóng rời đi.

*

Trên.tầng hai.

Ngu Hoan không hề bị ảnh hưởng, cô chọn một chiếc sườn xám may sẵn thay thế, búi tóc cao, trang điểm, ngồi trước ống kính và bắt đầu làm việc với nụ cười lạnh lùng đặc trưng của mình.

Kỳ thật Ngu Hoan chỉ là người có tính cách lạnh nhạt, những người từng tiếp xúc với cô đều nói rằng cô không khó tính như trong tưởng tượng.

Hôm nay cũng vậy.

Cuộc phỏng vấn diễn ra thuận lợi đến cuối cùng, dưới sự chỉ đạo của phó tổng biên tập, phóng viên hỏi một câu hỏi tạm thời được bổ sung ——

“Cô Ngu không chỉ là người Nam Thành, năm đó còn là trạng nguyên khối xã hội toàn tỉnh. Chúng tôi đều rất tò mò về thế giới tình cảm của học bá*. Không biết thời sinh viên ngoài việc học ra cô đã từng động lòng với ai chưa?"

(*) - Cụm từ để chỉ những người học giỏi.

“Rung động sao?” Ngu Hoan thành thật nhớ lại không lâu trước đây, trước mặt cô hiện lên bóng hình vừa nhìn thấy được qua bức bình phong lúc nãy.

Im lặng khoảng năm sáu giây, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một câu trả lời dường như là phản xạ vô điều kiện của trái tim cô: "Có chứ."