Ham Muốn Độc Chiếm Một Mình Em

Chương 2

Ở cuối con hẻm, có một cửa hàng sườn xám đã được truyền thừa gần một trăm năm.

Toàn bộ cửa hàng là một tòa nhà ba tầng theo phong cách phương Tây đã được tân trang lại, vẫn giữ nguyên những nét kiến

trúc nguyên bản từ đầu thế kỷ trước, ở cửa sổ bên trái có trưng bày hai bộ sườn xám, Phàm là ai có mắt nhìn thì cũng có thể nhận ra mức độ quý giá của hai bộ sườn xám này.

Lúc này, cửa tầng một mở toang, đèn đuốc sáng trưng,

so với ánh sáng bên ngoài còn rực rỡ hơn.

Khi bóng dáng đang lắc lư dưới ánh đèn, một giọng nói nũng nịu vang lên: "A Yến, em mặc bộ này có đẹp không?"

Ngu Hoan đã đi vào trong cửa hàng, đột nhiên dừng lại.

Trình Hi Khiết theo sau dừng lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Người đứng đầu hiện tại của cửa hàng sườn xám này cũng là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Trung Quốc, tuổi trẻ đầy triển vọng, lại bận rộn bay khắp thế giới, nếu không phải cô đã hẹn trước với cô ấy hai tuần trước thì có khi hiện tại cô ấy vẫn đang có mặt ở Tuần lễ thời trang.

Cửa hàng chính mở cửa hơi sớm một chút, nhưng có một vài khách lẻ là chuyện bình thường.

"Không có việc gì."

Ngu Hoan thu hồi suy nghĩ, đi vào không gian rộng rãi của cửa hàng, dừng lại, theo thói quen nhìn xung quanh, quay đầu lại thì thấy một cô gái đang đứng trước phòng thay đồ.

Cô sửng sốt, đôi lông mày cũng theo đó nhíu chặt lại.

Không phải vì khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ hoàn hảo của đối phương, mà là do bộ đồ cô ta đang mặc trên người ..

Trình Hi Khiết nhìn theo tầm mắt cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, nhưng với kinh nghiệm chuyên môn phong phú của mình, nhìn thoáng qua đã nhận ra cô ta là một Hotgirl đang nổi trên mạng dạo gần đây, còn có ——

“Đây không phải là sườn xám của chị Hoan sao?” Hân Hân bước vào cuối cùng, nhìn thấy vậy liền nói.

"Đúng vậy, là của Hoan Nhi nhà chúng ta đó." Trinh Hi Khiết nhìn chằm chằm bộ sườn xám màu đen được may bằng vải gấm thêu tay tinh xảo trên người Hotgirl, trên môi là nụ cười ác ý.

“Chị Ngu, chị Trình.” Quản lý cửa hàng vẫn đang bị Hotgirl mạng vây quanh thấy vậy bước lên phía trước: “Thật xin lỗi, tôi đi vắng một lúc, nhân viên mới không biết đây là cửa hàng đặt may riêng, khách ưng ý đòi mặc thử, dù thế nào cũng là sơ suất của tôi, thành thật xin lỗi!"

Người nhân viên mới "mắc lỗi" đi theo sau cô ấy, cúi đầu nhận lỗi.

Trình Hi Khiết nhướng mày, cười trả lời: "Được, tôi biết rồi."

Quản lý cửa hàng vẫn cúi gập người 90 độ, trong lòng kêu "thảm rồi", đương nhiên cô biết bộ sườn xám này, nói chính xác thì tác phẩm này thực sự thuộc về ai!

Chỉ là một bên là ngôi sao nổi tiếng đang được yêu thích, một bên là bạn gái tin đồn của một người có quyền lực ở Nam Thành, để mà so sánh ai được ai hơn thì quản lý cửa hàng đành phải sử dụng chiến thuật vòng vo xoa dịu : "Phóng viên của "T Fashion" đã có mặt ở phòng trà trên tầng hai, hay là tôi dẫn ba vị lên nghỉ ngơi trước? nơi này. . . "

Khi nói câu này, cô ấy đứng thẳng dậy và nhìn Hotgirl mạng đã hành hạ họ hơn một giờ đồng hồ này, hy vọng cô ta sẽ chủ động cởi bỏ chiếc sườn xám trên người mình xuống.

Không ngờ, người này lại bày ra vẻ mặt kháng cự, hợp tình hợp lý mà nói: “Không bằng cô Ngu từ bỏ thứ cô yêu thích đi, cô cũng thấy đấy, bộ sườn xám này phù hợp với tôi như vậy, hơn nữa là tôi đến trước, liếc mặt một cái liền nhìn trúng nó, chứng tỏ tôi rất có duyên với nó, sườn xám trong cửa hàng này nhiều như vậy, cô Ngu dáng người đẹp như vậy, mặc bộ nào chẳng là mặc?"

Ngu Hoan cũng hiếm khi nở nụ cười, lạnh lùng hỏi: "Nhìn trúng liền muốn lấy sao, chẳng lẽ mặt của ngươi cũng là do cô yêu thích người khác, nên mới chỉnh sửa thành như thế này sao?"

Mỗi một ngành nghề đều có một chuỗi khinh thường, lấy giới giải trí làm ví dụ, thực lực liền được phân cấp thành đỉnh lưu, tuyến một, tuyến hai... cuối cùng là tuyến mười tám.

Ngu Hoan chế giễu cô ta là một Hotgirl mạng kiếm sống nhờ khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ.

Hotgirl mạng bị cô đánh trúng chỗ đau, cắn cắn môi, hờn dỗi quay mặt hướng về một bên: "A Yến anh nói đi?"

Dõi theo ánh mắt của cô ta, Ngu Hoan mới phát hiện bên trong phòng thay quần áo được ngăn cách bởi một tấm bình phong thành một không gian tương đối khuất.

Nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông lờ mờ qua tấm kính bình phong.