Chưa đầy nửa giờ, thím Hạ trở lại nhà họ Thu và nói với hai mẹ con về câu trả lời của Cố Văn Khiên, Trương Đại Anh rất thất vọng, thím Hạ an ủi: "Cậu ta vẫn không nói hết lời, nghe thì có vẻ như cậu ấy vẫn rất ưng Tiểu Thiền, chỉ là bận tâm về vấn đề lý lịch của mình."
"Ôi, bà cũng đừng an ủi tôi, chính tôi cũng nghĩ đến việc cậu ấy sẽ không đồng ý, chỉ là hy vọng Tiểu Thiền có thể ổn."
Nói xong Trương Đại Anh đưa mắt nhìn con gái đang cúi đầu không nói, trong lòng đau như bị kim châm.
"Dưa xanh hái không ngọt..."
Bà ấy muốn nói quên đi, nhưng cuối cùng lại không nói ra hai chữ này, chính bản thân bà ấy thì không sao cả, nhưng chuyện liên quan đến chuyện cả đời của con gái bà ấy, là một người mẹ thì làm sao có thể mặc kệ cuộc đời con gái tốt hay xấu đây! Bà ấy nghĩ thầm, cho dù có dùng tính mạng để đổi lấy một cuộc hôn nhân của con gái cũng được, quỳ xuống dập đầu lạy một trăm lạy cũng được, đây là tâm nguyện duy nhất của bà ấy cả đời này.
Thím Hạ đã nhìn thấu tâm tư của bà ấy, chỉ có làm mẹ mới có thể hiểu được:
"Đừng lo lắng, hôm nay không thành công thì ngày mai tôi lại đi nói. Giờ này cũng muộn rồi, tôi phải đi về nhà nấu cơm. Chắc chắn tôi sẽ giải quyết chuyện này. Cho dù cuối cùng không thành công thì nhất định tôi cũng sẽ tìm cho Tiểu Thiền một gia đình tốt. Chẳng qua đến lúc đó bà đừng chê Tiểu Thiền phải gả đi xa."
Trương Đại Anh rơm rớm nước mắt nắm tay thím Hạ cảm ơn: "Tôi thực sự không biết phải nói gì, cảm ơn bà đã quan tâm đến Tiểu Thiền nhiều như vậy."
"Chúng ta đã quen biết nhiều năm, tôi cũng nhìn Tiểu Thiền lớn lên nên rất mong con bé có một cuộc sống tốt đẹp.”
Thu Tiểu Thiền tiễn thím Hạ ra ngoài cửa, trong lòng cảm khái vẫn còn nhiều người tốt bụng, nhưng đáng tiếc kiếp trước nguyên chủ không đợi được người tốt đã bị anh trai và chị dâu bán đi. Cho dù người tốt bụng cảm thấy cô đáng thương đến mấy cũng không thể quản được chuyện trong nhà người khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gả sai người, phải sống cuộc đời đau khổ suốt quãng đời còn lại, không còn cách nào khác.
Bởi vì chuyện này mà đến bữa cơm tối Trương Đại Anh cũng không muốn ăn uống gì. Thu Tiểu Thiền dỗ bà ấy ăn một bát cháo với dưa chua đậu muối của cô.
"Dưa chua này làm không tồi, bánh bí ngô làm lúc trưa cũng rất ngon, tay nghề nấu nướng của con càng ngày càng tiến bộ."
Thu Tiểu Thiền cười nói: "Mùa hè ăn như thế này mới ngon miệng. Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng. Mẹ nên giữ tâm trạng và sức khỏe tốt, cứ mãi lo lắng sẽ khiến người ta thật sự bị bệnh, người ta gọi là buồn bực chết đấy!"
Trương Đại Anh bị con gái chọc cười, vừa vui mừng vừa chua xót, cười nói: “Được rồi, mẹ không có lo, nhà có con gái trăm nhà muốn xin cưới. Mẹ có một cô con gái ngoan thế này đã vui đến mức không khép miệng lại được, còn lo cái gì chứ?"
Thu Tiểu Thiền gật đầu: "Đúng vậy, mẹ nên sớm nghĩ như thế."
Dù thế nào đi nữa cô cũng không thể lặp lại bi kịch của nguyên chủ, cho dù không lấy được chồng, cô cũng sẽ không trở thành một kẻ khốn khổ đáng thương bị Trần Quế Liên đàn áp.
Chờ sau khi chuyện này kết thúc, cô phải lập kế hoạch đàng hoàng cho cuộc sống tương lai của mình. Cho dù có hệ thống có thể cải thiện cuộc sống, nhưng dùng mất một điểm sẽ bớt đi một điểm, vẫn phải có nguồn thu điểm hệ thống mới được.
Ở đầu thôn, cuối cùng Cố Văn Khiên vẫn chọn cách hâm nóng chiếc bánh làm bữa tối, thật đáng xấu hổ khi lãng phí thức ăn.
Khi vừa cắn miếng bánh thơm ngon béo ngậy, cái bụng đã lâu không được dính dầu của anh hoàn toàn khuất phục trước cảm giác thèm ăn. Mười phút sau, khi chạm vào cái bụng căng tròn của mình, anh lập tức rơi vào trạng thái ảo não.
Từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa đến tiết kiệm thì khó. Sau ngày hôm nay anh còn phải cúi đầu trước cuộc sống khó khăn một khoảng thời gian rất dài. Anh là đàn ông, không thể đắm chìm trong cảm giác thèm ăn. Bây giờ anh đang “học tập cải tạo”, tiền bạc lương thực có được không dễ, cũng không có cách nào thoải mái nhận quà tặng của trưởng bối.