Thím Hạ xách giỏ tre đi thẳng đến đầu thôn, thấy Cố Văn Khiên đã thay quần áo và đang làm việc, bà ấy cười chào hỏi: “Đồng chí Cố đang bận sao, hôm nay nhờ phúc của cậu nên Tiểu Thiền mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vừa mới đưa con bé về, mẹ con bé biết cậu cứu nó nên rất biết ơn, cứ bảo tôi thuận đường mang bánh tới đây, đây là do con bé tự làm, một chút lòng thành không đáng giá gì, cậu nhận lấy nếm thử xem ."
Nhân bánh được chiên qua, lớp vỏ bên ngoài giòn tan, bên trong là nhân bí đỏ bào sợi, mặn mà thơm ngon, món ăn này rất được ưa chuộng để làm quà cảm ơn vào những năm 1970.
Thu Tiểu Thiền vì muốn làm món này mà nài nỉ mẹ cô tận nửa ngày mới được đồng ý, chủ yếu là dùng quá nhiều dầu, bình thường xào rau bà ấy còn tiếc cho dầu vào chứ đừng nói là làm bánh. Thu Tiểu Thiền hứa sẽ cho gà ăn và tiết kiệm trứng gà nên Trương Đại Anh mới chịu.
Bánh đã chiên với dầu nên tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Cố Văn Khiên đã lâu không được ăn món ngon như vậy, khứu giác và vị giác bắt đầu hoạt động điên cuồng, nhưng anh chỉ nhìn một cái rồi kiên quyết từ chối: "Thưa thím, cứu người là chuyện nên làm, tấm lòng thì cháu nhận, nhưng đồ thì cháu không thể lấy, phiền thím mang về giùm cháu."
Thím Hạ đã sớm đoán được anh sẽ không chịu nhận, cho nên cũng không rối rắm vì chuyện này mà cười cười tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống: “Đồng chí Cố, thím có chuyện muốn hỏi cháu, cháu cũng đừng chê thím nhiều chuyện."
Cố Văn Khiên từng làm thợ mộc cho nhà thím Hạ, hai người vốn đã quen biết, cho nên đương nhiên anh đồng ý.
"Cậu cảm thấy con bé Tiểu Thiến kia như thế nào? Con bé là một cô gái đáng thương, hai mươi mốt tuổi vẫn chưa tìm được nhà chồng. Không phải con bé có vấn đề gì, mà chỉ là tạo hóa trêu người nên lãng phí thời gian đến bây giờ thôi."
Bà ấy kể lại chuyện đã xảy ra với Tiểu Thiền, Cố Văn Khiên im lặng lắng nghe không lên tiếng, thím Hạ mỉm cười tiếp tục nói: “Chuyện là thế này, cháu đã cứu Tiểu Thiền, thím nghĩ cháu và Tiểu Thiền đều chưa kết hôn, nếu cháu cảm thấy thích hợp thì thím đi làm mai để Tiểu Thiền gả làm vợ cháu được không?"
Trong đầu Cố Văn Khiên hiện ra khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt ngấn nước của Thu Tiểu Thiền, anh không ghét cô nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn ở nông thôn, cha anh "cải tạo" ở Đông Bắc còn mẹ anh ở lại thủ đô một mình, thỉnh thoảng bị bọn cấp tiến quấy rối, anh không thể bỏ lại cha mẹ mà ổn định cuộc sống của chính mình, sớm muộn gì cũng phải tìm cách quay về.
"Thực xin lỗi thím, tạm thời cháu không nghĩ tới những chuyện này, huống chi thân phận của cháu cũng không thể cho người khác một cuộc sống lý tưởng. Tiểu Thiền là một cô gái tốt, sau này nhất định cô ấy sẽ gặp được hạnh phúc của đời mình.”
Việc Cố Văn Khiên khéo léo từ chối đã nằm trong dự liệu của thím Hạ, nếu anh đã không muốn thì không thể ép mua ép bán được, thím Hạ nói thêm vài câu rồi rời đi, tất nhiên chiếc bánh bí ngô cũng bị để lại chứ bà ấy không chịu mang đi.
Ở nhà họ Thu, Trương Đại Anh đang nói chuyện làm mai với con gái.
"Đồng chí Cố đến thôn Thượng Nghiêu đã bốn năm, tạm thời không thể về được, con gả cho cậu ấy cũng tốt, tuy nói cuộc sống không có cha mẹ anh em giúp đỡ sẽ khó khăn, nhưng cũng không cần phải nhìn sắc mặt mẹ chồng, đến nhà người ta làm dâu là chuyện khó khăn nhất, hai người các con kết hôn thì ở nhà mình, may mà lúc đi cha con đã để lại hai căn phòng này cho mẹ con chúng ta."
Nếu một ngày nào đó có thể trở về thì càng tốt, thủ đô là một thành phố lớn, hai người kết hôn đã có tình cảm, sinh thêm vài đứa con, con gái cũng đi theo đến thủ đô được ăn lương thực hàng hóa.
Thu Tiểu Thiền đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Mẹ, mọi thứ còn chưa đâu vào đâu, bây giờ nghĩ những điều này không phải là quá sớm sao?"
Sự thẹn thùng này đương nhiên là giả vờ, càng thêm phù hợp với tính cách của nguyên chủ.
Quả nhiên Trương Đại Anh nở nụ cười, xoa đầu con gái nói: "Thím Hạ của con đã đi nói chuyện rồi, có thành công hay không sẽ có kết quả ngay."
Thật ra Thu Tiểu Thiền đã biết câu trả lời của Cố Văn Khiên, nhưng cô không thể để lộ ra trước mặt Trương Đại Anh, cố ý chọn đề tài khác nói: "Con nghĩ nhất định anh ấy sẽ không đồng ý, người ta đến từ thành phố, làm sao có thể cưới vợ ở nông thôn chứ!”
"Nông thôn thì làm sao? Nếu không phải thời thế khó khăn thì con đã sớm lập gia đình và có cuộc sống ổn định rồi."
Làm mợ chủ của nhà địa chủ cũng không kém hơn lấy người thành phố, đương nhiên lời này hiện tại tuyệt đối không thể nói ra.
Nhớ tới những chuyện đó Trương Đại Anh lại muốn khóc.