Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao

Chương 31: Hãy sống thật tốt cho tới ngày sức cùng lực kiệt

Mặc dù tôi thường viết về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng nói thật lòng thì tôi chưa từng thực sự chuyên tâm, chỉ biết hời hợt bên ngoài, nói với mọi người rằng: Đấy, mọi người xem, vấn đề là như vậy, nhưng chưa bao giờ đào sâu phân tích xem vì sao nó lại như thế, cái gì đã khiến nói như thế. Dạo gần đây tôi hay tán gẫu với mọi người xung quanh rằng sao cuộc sống cứ gian nan như vậy, cuộc đời luôn khó khăn như thế hay chỉ có những năm tháng ngoài 20 tuổi này mới thấy thôi. Có những người sẽ tỏ vẻ lõi đời và nói rằng: Đúng, nó sẽ cứ mãi như thế, giống như lời của công chúa đối với cô gái trong bộ phim Léon.

Còn có một vài người khác, họ sẽ nói: Không đâu, bây giờ như thế thôi nhưng sau này sẽ tốt hơn, giống như nụ hôn chữa lành chứng tâm lý bất lực do huấn luyện trong một bộ phim điện ảnh Nhật Bản. Tôi đứng trên lập trường khách quan và cảm thấy 2 quan điểm này đều đúng, mà cũng đều không đúng.

Khi năm 2016 vừa tới, tôi không hề đua theo trào lưu làm mấy cái tổng kết năm vừa qua hay đề ra kế hoạch cho năm tới, bởi vì tôi đã từng đi nghe một buổi diễn thuyết, chủ đề của bộ diễn thuyết ấy là gì thì tôi không nhớ nữa, chỉ nhớ đại ý là họ muốn nói: Đừng nói ra những mục tiêu mà bạn muốn thực hiện quá sớm, hãy cứ làm đi, cho tới khi có được chút thành quả, khi mọi người xung quanh đều có thể nhìn thấy được thành quả của bạn, bạn mới có tư cách để nói rằng mình đã thực hiện được mục tiêu rồi. Điều này có ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc bạn nói ra mục tiêu của mình từ rất sớm nhưng mà chẳng thực thể thực hiện được gì.

Lấy một ví dụ đơn giản như giảm béo, đây là vấn đề nhức đầu nhức óc mà phái đẹp mãi vẫn không thể nghĩ thông. Rất nhiều người trong quá trình giảm béo thường thích nói với mọi người xung quanh mình rằng: Nhìn xem, nhìn xem, tôi giảm được 5 cân rồi, tôi giảm được 10 cân rồi. Có lẽ cũng có người giảm béo thành công, nhưng đại đa số đều thất bại, bởi vì họ nói ra mục tiêu giảm béo của mình quá sớm, mọi người đều vô hình trung coi việc giảm béo ấy đã trở thành hiện thực trong tiềm thức, vì thế động lực để cố gắng giảm đi rất nhiều.

Nếu như bạn không nói ra mục tiêu của mình, lặng lẽ tiến hành, bạn sẽ nhận thức được đó như một công việc chưa hoàn thành, tìm mọi cách để thực hiện nó, cho tới khi bạn thành công, người khác nhìn ra được thành quả, họ vô tình nhắc tới, khi đó bạn mới chợt nhận ra, hóa ra mình đã thực hiện được mục tiêu. Tất cả những mục tiêu khác đều như vậy mà thôi. Thế nên tôi thử mím chặt môi, âm thầm lặng lẽ thực hiện những kế hoạch mà mình đề ra cho bản thân, cũng không viết mấy cái kế hoạch cần thực hiện trong năm mới.

Đương nhiên nói không chừng tôi vẫn viết đôi điều về nó trong nhật ký của mình, ngày đêm nhắc nhở bản thân những việc ấy vẫn chưa hoàn thành, hãy mau chóng thực hiện nó, nhưng tôi sẽ không nói những cái đó cho bất cứ ai. Năm 2015 thực ra là một năm đầy khó khăn của tôi, còn khó khăn hơn cả được thi tốt nghiệp với thi đại học trước đây nhiều. Tôi sẽ không bao giờ có cơ hội sống ở tuổi 24 lần thứ hai, cũng giống như không bao giờ có thể trải nghiệm những " lần đầu tiên " ấy lần thứ hai. Con người sẽ không dừng lại mãi ở tuổi 17, nhưng có những người luôn sống mãi với tuổi 17. Năm 24 tuổi,.đã trôi qua, tôi cũng chẳng muốn giữ lại. Mr. K thường hay hỏi, " Nếu như con người ta trong những thời khắc quan trọng đều có một sự lựa chọn khác, vậy cuộc sống bây giờ liệu có khác đi không? Và các câu tôi thường trả lời anh ấy rằng không đâu, bởi vì con người sẽ thường xuyên mắc đi mắc lại cùng một sai lầm, cho dù có lựa chọn khác đi, rất có thể vẫn là như vậy.

Ngoài ra, đã đi tới hôm nay thì đừng băn khoăn về những chuyện của ngày hôm qua nữa, nếu không nó sẽ ảnh hưởng tới chuyện của ngày mai, thậm chí sau này. Thời gian gần đây tôi bắt đầu tự hỏi liệu những lời mình nói có đúng hay không, có lẽ là đúng, cũng có thể là không đúng. Bởi vì có những chuyện nếu như bạn lựa chọn khác đi thì kết quả sẽ hoàn toàn khác. Nhưng điều bất lực nhất trong những điều bất lực của con người chính là không thể nào biết trước được mọi việc, nếu không, sao con người ta lại phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm như thế.

Ví dụ như năm 2015 của tôi. Tôi của ngày hôm nay đã có thể bình thản trước nhiều chuyện như thế, những người quen biết tôi được một thời gian đều biết tôi đã phải trải qua những gì, tuy nhiên không phải ai cũng biết. Vậy thì xin hãy cho tôi được vài dòng lải nhải đôi lời, tôi thật sự rất muốn rút hết những buồn phiền của năm 2015 ấy . Chúng ta nên bắt đầu từ " chứng sợ hãi tháng 5 ", tôi gặp một vấn đề vô cùng nan giải trong công việc, làm gì cũng vô dụng, lãng phí thời gian, cảm thấy những việc mình làm thật thừa thãi, sau này sự thật chứng minh đúng là như vậy. Tôi cứ quay mòng mòng trăn trở giữa việc từ bỏ và tiếp tục kiên trì nhưng vẫn không tìm ra nổi câu trả lời. Tôi cảm giác như mình đã ngâm mình trong nước suốt một thời gian dài, trương phềnh hết cả lên, nhưng lại không muốn ai đưa tay kéo tôi lên bờ.

Có một hôm cuối tuần tôi nằm lỳ trên giường như chết, cả ngày không nói một câu, cũng không ăn uống gì vậy cứ nằm trằn trọc xoay hết bên này tới bên nọ. Có lẽ nhiều người cảm thấy tôi đã làm quá lên, nhưng phải trải qua tâm trạng bất lực không ai giúp đỡ trong công việc như tôi thì mới hiểu được, cảm giác có cố gắng cũng chẳng ích lợi gì. Ngày hôm đó kết thúc ra sao thì tôi đã không còn ấn tượng gì nữa, tôi chỉ nhớ nhá nhem tối, tôi có việc bắt buộc nên mới đành bước chân ra khỏi nhà. Ngày hôm sau tôi như sống lại, tôi cảm thấy mình cần phải sống lại. Tháng 6, trước hôm sinh nhật, tôi chơi lướt ván bị ngã va đập gãy mất 3 cái răng, chỉ tới lúc này tôi mới nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Mr. K, nếu như lúc đó tôi cầm ván trượt nhưng không giẫm lên nó, có lẽ sự tình đã không để mức này, tiếc là không có nếu như. Mười ngày sau tôi lại bị tai nạn xe cộ, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ đau cổ và bả vai mất mấy ngày. Rồi vài ngày sau đó tôi lại bị lừa tiền, cũng may là không mất nhiều. Thân thể, ví tiền của tôi đều có thể chấp nhận tổn hại, dù sao thì tai hoạ đến lúc nào ai mà ngờ trước được. Giữa tháng 11, công việc của tôi lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh khó khăn, tệ hại tới mức rối như tơ vò luôn, những người xung quanh tôi không ai nhịn nổi nữa, ai cũng khuyên tôi nên đổi một công việc khác. Thế là tôi lại hối hả nghỉ việc, tìm một công việc mà tôi yêu thích, tìm một công ty mà tôi hứng thú, dường như mọi thứ đã bắt đầu tốt hơn lên.

Có một nhà xuất bản tìm chỗ tôi bàn về việc xuất bản sách; tôi đã trở thành phát thanh viên hợp đồng của NetEase, có dấu tích vàng xác nhận của Weibo, tuy rằng tốn kém thêm một chút, nhưng dường như cuộc sống đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Tôi cứ ngỡ rằng cái năm hạn này sẽ trôi qua, cuối cùng tôi cũng được giải thoát, ngày nào cũng vui vẻ như nhặt được kẹo, mỗi sáng thức giấc đều tràn trề sinh lực, đây mới là đỉnh cao của cuộc sống. Công việc thuận lợi, đời sống tình cảm không có vấn đề gì, người thân đều che chở và bao bọc cho tôi, tôi có thêm rất nhiều người bạn mới, muốn tụ tập ăn uống cũng phải xếp lịch đàng hoàng. Đáng tiếc là năm hạn này vẫn chưa buông tha cho tôi, sắp đến Tết rồi mà vẫn còn rắc rối. Đúng thành những giây phút vui vẻ chẳng được là bao, con người ta không nên đắc ý qua sớm. Công ty có đợt cắt giảm biên chế, tôi là nhân viên mới nên đương nhiên nằm trong diện bị cắt giảm. Sau khi biết được tin này, tôi như người thất tình vậy. Tôi chạy vạy khắp nơi nhờ người quen giúp đỡ nhưng không có tác dụng gì. Tôi thừa nhận đã từng có những khoảnh khắc tôi muốn mặc kệ tất cả, muốn được yên thân. Cùng lắm thì quay về quê nhà làm cô giáo, sau đó đi xem mắt rồi kết hôn, nghe lời ông bà sinh con đẻ cái, từ bỏ tất cả đam mê nghệ thuật như âm nhạc hay văn học là xong.

Nhưng khi nghĩ tới những điều này, tôi lại càng buồn bã hơn, đó không phải là một cuộc sống mà tôi mong muốn, tôi tôi vẫn không biết mình muốn có một cuộc sống như thế nào, nhưng tôi biết chắc mình không muốn có một cuộc sống như vậy. Không được nhục chí, con người ta không được phép nhục chí, mặc dù ta không nên quá ép buộc bản thân, nhưng không được nhục trí. Sau một đêm mất ngủ, tôi đã suy nghĩ được rất nhiều điều. Tôi đã nghĩ thông suốt, hiểu ra rằng trong công việc của mình đang tồn tại một số vấn đề, hiểu ra trong tính cách của mình có một vài điểm không phù hợp với công việc, cách mà người phụ trách dự án nói với tôi vẫn chưa tới mức rất khó nghe, bây giờ rời đi chưa biết chừng lại là chuyện tốt, là cơ hội giúp tôi suy nghĩ những điều mà trước đây tôi chưa hề nghĩ tới. Tôi đã quên mất mình nhìn thấy câu nói này ở đâu, " Hãy sống cho thật tốt cho tới ngày sức cùng lực kiệt ", tôi cảm thấy câu nói này rất dồi dào sức sống. Con người ta cần phải nỗ lực sống mỗi ngày, quyết định lựa chọn nhiều điều, có thể sống bình yên đã là chuyện khó khăn lắm rồi, những bất lực và khó khăn của cuộc sống đã từng công kích ta trước đây sẽ hình thành rất nhiều quan điểm mới cho ta. Thế giới của người trưởng thành dường như đã không thể tồn tại hai từ dễ dàng, mà tôi đã mất 2 năm để nhận thức được điều này. Ngụy Như Huyên đã từng nói thế này," Điều thú vị nhất của tình yêu chính là việc được trải nghiệm, cho dù có thất bại thì dư vị của nó vẫn thật đẹp đẽ, bởi vì khoảng cách mà bạn yêu một ai đó sẽ mãi mãi sống trong trái tim bạn, khoảnh khắc ấy chính là dũng khí của cuộc sống này...".

Không chỉ có tình yêu, rất nhiều điều trong cuộc sống này cũng như vậy, những sự việc phát sinh trong một vài khoảnh khắc nào đó có thể chính là dũng khí của cuộc sống. Hãy sống cho thật tốt, tuy rằng có thể sẽ rất mệt mỏi nhưng vẫn chưa đến mức sức cùng lực kiệt, cuộc chơi vẫn chưa kết thúc. Có rất nhiều người cảm thấy tôi có thể giúp họ chữa trị vết thương lòng, nhưng tôi không cảm thấy thế có nhiều khi tôi nhận thấy mình thường xuyên để lộ ra ngoài những ưu buồn,ưu thương, những tâm tư này thì ai mà chẳng, có lẽ trong quá trình khai thông tâm lý cho chính mình, thuận tiện để giúp người khác đã thông tư tưởng. Đây cũng coi như là một chuyện tốt. Chúng ta vẫn chưa sống tới đường cùng, bất cứ nước cờ nào cũng có cách hóa giải của riêng đó. Hãy cứ tiếp tục đi, sống cho thật tốt cho tới ngày sức cùng lực kiệt, dường như vẫn còn một chặng đường rất dài mà ta cần phải bước tiếp. Tuy có chút hoang mang, nhưng cứ dũng cảm mà đi tiếp, nhé!