Cậu Học Sinh Khó Chiều Của Tôi

Chương 13: Kỉ niệm

Có khi sau khi tốt nghiệp xong cậu ta lại nhìn trúng một ai khác hơn tôi.

Những ý nghĩ tươi đẹp dần dần hiện ra trong đầu tôi, tôi cười thầm trong bụng.

Vì mục đích của mình đang triển khai một cách tốt đẹp.

Nhưng hình như tôi tính sai một bước rồi hơn nữa còn là bước đi cực kì sai lầm.

Kết thúc có hậu, kế hoạch hoàn hảo cũng từ đây mà biến mất.

Nhật Dương thi kì thi Trung học phổ thông Quốc gia được 29 điểm còn là một thủ khoa của khối A01.

Tôi không còn cách nào khác phải chấp nhận làm bạn gái cậu ấy.

Cứ ngỡ sau khi ra trường tôi có thể chuyển tới nơi làm việc xa để tránh mặt Nhật Dương.

Cũng từ đó mà biện lí do yêu xa để kết thúc mối quan hệ này.

Nhưng cuộc đời mà tính trước bước không qua vừa ra trường tôi nhận được lời mời.

Làm giáo viên cho một trường cấp 3 tư nhân vô cùng nổi tiếng.

Tôi vui mừng nhận lời và làm việc ở đó nhưng không ngờ được người mở trường này lại là ba cậu ta.

Bây giờ nghỉ việc cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Đúng lúc đó tôi nhận được lời nói đầy"yêu thương" của Nhật Dương dành cho tôi.

"Chị muốn trốn hả? Nằm ngủ rồi mơ."

"Thanh Lam yêu dấu của em à, chị chạy cỡ nào cũng không thoát khỏi em đâu."

Hẳn là một lời nói "yêu thương" từ tận đáy lòng của cậu ta.

Tôi nghĩ lại vẻ mặt lúc đó của Nhật Dương khi nói những lời đó mà bất giác rùng mình.

Bảo toàn tính mạng mình cái đã rồi tính tiếp tôi quyết định ở lại đây để dạy học.

Không phải tôi sợ Nhật Dương làm gì mình đâu chỉ là tôi quá yêu thích mấy em học sinh ở đây thôi.

Đây là những lời tôi tự nhủ với bản thân mình.

Nhưng càng tiếp xúc gần với cậu ấy tôi càng nhận ra 1 điều.

Nhật Dương chính là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô gái.

Đẹp trai, nhà giàu, ga lăng, học giỏi, hát hay... Hội tụ đủ vinh hoa thì mấy ai có thể không xiêu lòng đây.

Trái tim thiếu nữ của tôi cũng bắt đầu tan chảy rồi dù sao cũng là một người con gái bình thường làm sao mà không rung động cơ chứ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đến kỉ niệm 3 năm yêu nhau của chúng tôi.

Vốn cũng không mong chờ nhưng Nhật Dương đã làm cho tôi một sự bất ngờ vô cùng.

Cậu ấy đứng giữa sân trường hét to tên tôi làm tất cả học sinh đều chú ý đến.

Tôi ngượng đỏ mặt chạy xuống sân trường muốn dạy dỗ lại cậu ấy một chút.

Nhưng cậu ấy đã đưa cho tôi một bó hoa hồng xinh đẹp.

Không kiềm được cảm xúc mà ôm lấy tôi giọng nói hơi run rẩy.