Cậu Học Sinh Khó Chiều Của Tôi

Chương 12: Lời hứa

Nhưng cũng không khá giả là bao cậu ta lại đưa tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

"Nhắm đến tôi? Cậu giải thích rõ đi được không cứ úp úp mở mở để làm gì."

Nhật Dương hơi nhếch môi cười tà mị một cái.

"Ý em là ngay từ đầu họ đã nhắm đến chị sẽ làm con dâu trong gia đình này."

"Cái gì?"

Tôi kinh ngạc đến mức mắt chữ A mồm chữ 0 sợ phát ra tiếng thét còn phải lấy tay che miệng lại.

Nhớ lại lúc đó mẹ cậu ta rất đỗi ân cần cùng dịu dàng với tôi cứ như người thân thiết đã lâu.

Tôi cứ ngỡ bà ấy là một phu nhân hiền lành và thân thiện không ngờ ngay từ đầu đã bị nhắm trúng.

Thì ra tôi chính là 1 con cá nhỏ tội nghiệp bị dụ dỗ từng chút một để sa vào lưới mà không hề hay biết.

"Rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi?"

"Chỉ đơn giản là muốn chị làm người yêu em thôi."

"Vậy tại sao phải đợi đến lúc thi xong."

"Vì lúc đó em muốn cho chị thấy rằng em không phải là một thằng nhóc như chị nghĩ mà là một người đàn ông đã trưởng thành."

"Chị à không lẽ chị muốn bỏ việc sao? Nếu chị bỏ việc thì phải đền bù một số tiền rất lớn nhưng nếu như vậy thì bác trai ở dưới quê sẽ rất buồn đó."

Tôi trợn tròn mắt vì bất ngờ cũng vì quá kinh hãi Nhật Dương vậy mà biết hoàn cảnh gia đình tôi luôn sao.

Nhật Dương quỳ một chân xuống bên cạnh tôi, tay phải dịu dàng vuốt ve má tôi ánh mắt ôn nhu nhìn tôi.

"Chị à bây giờ chị chỉ có 2 lựa chọn duy nhất."

"Một là chỉ mới ở tuổi 20 đã phải mang trên mình một số tiền nợ lớn."

"Hai là ở đây làm gia sư cho em chấp nhận lời yêu cầu của em, ngoài ra em cũng sẽ tăng lương cho chị."

"..."

Tôi còn phải suy nghĩ gì nữa sao sự thật đã quá rõ ràng rồi tôi không muốn phá hỏng tương lai của mình.

Cũng không muốn liên lụy đến cha dù sao vật chất quyết định ý thức Nhật Dương cũng hứa sẽ tăng lương cho tôi rồi.

Thì việc gì mà không ở lại đây nữa chứ nhưng tôi vẫn có một điều kiện đối với cậu ấy.

"Cậu nói muốn kết hôn với tôi phải không? "

"Không những kết hôn em còn muốn sinh con với chị nữa."

"Vậy được nhưng tôi muốn sau khi cậu tốt nghiệp đại học cái đã."

"Điều này không thành vấn đề nhưng chị phải giữ lời hứa không thì hình phạt cho chị sẽ rất nặng đấy."

"Cậu yên tâm tôi là người giữ lời hứa."

Tôi nghe nói cậu ta sẽ học Bách Khoa lòng tôi vui như mở hội.

Lúc cậu ta tốt nghiệp chắc tôi cũng đã ra trường lâu lắm rồi có khi còn chuyển công tác đến một nơi xa khác làm việc.

Lúc đó đố cậu ta có thể tìm thấy được tôi hơn nữa đây chắc cũng là một sự yêu thích nhất thời của một cậu thiếu niên trẻ tuổi.