Nếu biết giải thưởng nào cũng bị lôi ra so sánh ngang ngược thì lớp 10 11 cô đã không chơi bời như vậy rồi, chậc chậc.
Đồng Diệu Hàm dẫm lên đôi dép lê con thỏ nhỏ cộc cộc cộc chạy tới: “Tớ đã hỏi qua, ba ngày đầu tiên của huấn luyện quân sự là giai đoạn đề cử, bốn ngày tiếp theo là thời gian bỏ phiếu, tuy rằng loại chuyện này bình thường đều là hành vi tự phát của học sinh, không dễ thao túng, nhưng cũng có người núp bóng bán vé, cuối cùng vọt lên trước thời hạn.”
Đây là những kỹ thuật bỏ phiếu và việc điều tra tương đối khó khăn, trừ khi có người báo cáo kèm theo bằng chứng.
Thật không may, với tư cách là một người làm vì lợi ích, trừ khi giữa người đó và Tả Thiến có mâu thuẫn không thể hòa giải nếu không kết quả này sẽ không xảy ra.
Nếu Tả Thiến làm ra mánh khóe nà, để đảm bảo kết quả cuối cùng của sự ủy thác của hiệu trưởng, Tô Lật sẽ khó mà không làm theo.
“Cậu xác định các cô ấy sẽ làm như thế à?”
“Tớ nghe được tin tức từ đàn chị.” Đồng Diệu Hàm vỗ ngực cam đoan: “Đàn chị đã chính miệng nói chị ấy có một người bạn, lúc đầu số phiếu nắm chắc thắng lợi trong tay, kết quả năm phút trước khi hết hạn bỏ phiếu, số phiếu của vị trí thứ ba như cưỡi tên lửa leo top, cứ thế mất đi ngôi hoa khôi.”
Tô Lật tò mò về chuyện gì đã xảy ra với đàn chị sử dụng năng lực tiền giấy để bầu chọn hoa khôi, Ngu Ngưng Ninh đã hỏi: “Sao đó thì sao?”
Đồng Diệu Hàm tiếc nuối xòe hai tay ra: “Chết vì tai nạn xe cộ.”
Theo lời hiệu trưởng nói, yêu tinh Hoa Tử Đằng chỉ đùa ác một chút, nhưng vị đàn chị này rõ ràng vượt qua phạm vi đùa ác, không biết là hiệu trưởng không biết rõ tình hình hay là đơn thuần xem đó là tai nạn xe cộ ngẫu nhiên.
Tô Lật: “Đồng Đồng, có thể giúp tớ một chuyện không?”
Đồng Diệu Hàm không hề do dự: “Được.”
“Tên họ, ngày sinh… Ừm, ngày sinh.” Tô Lật kịp thời đổi giọng, “Nếu như có chi tiết khác thì càng tốt hơn.”
Đồng Diệu Hàm làm một dấu tay Ok, vội vàng lấy điện thoại di động đánh chữ với tốc độ như bay, tìm đàn chị kia.
Ngu Ngưng Ninh do dự hỏi: “Tô Tô, sao cậu đột nhiên lại thấy hứng thú với hoa khôi vậy?” Là do hiệu trưởng nói cái gì sao?
Tô Lật thuận miệng nói: “Nhìn cũng hay hay.”
Đồng Diệu Hàm: [Đàn chị ơi, lần trước chị nói về chuyện kia có thể nói rõ chi tiết không a?]
Đinh Song: [Sao vậy nè?]