Tôi Làm Nam Chính Mang Thai

chương 15

Đánh rắn bảy tấc, người đó sẽ không tùy tiện ném ra vật chứng quan trọng như vậy.

Phải đợi đến một thời cơ thích hợp nhất mới được.

Ví dụ như lúc mấu chốt bỏ phiếu bầu chọn mới lộ ra Tô Lật và hiệu trưởng rất thân thiết, thậm chí là trong đó có giao dịch gì đó không đứng đắn.

Thật là có ý nghĩa sâu xa ha ha ha!

Edit: ShixynF

Tô Lật vừa trở về phòng ngủ, Đồng Diệu Hàm và Ngu Ngưng Ninh lập tức bỏ chuyện đang làm trong tay ra, sốt ruột hỏi: “Sao rồi?”

Bạn cùng phòng đều là người bình thường ngoài giới huyền môn, Tô Lật không nói nhiều chuyện liên quan tới yêu tinh, lựa chọn nói sang chuyện khác: “Không có chuyện gì, chỉ là ân cần thăm hỏi bình thường thôi. Đồng Đồng, gửi cho tớ địa chỉ diễn đàn đại học Nam Kinh đi.”

Đồng Diệu Hàm yên tâm, tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra gửi cho cô, cô ấy còn thuận miệng hỏi một câu: “Nhìn cậu không giống người nhiều chuyện, định làm gì vậy?”

Tô Lật: “Nhìn xem chuyện bình chọn hoa khôi ra sao rồi.”

Đồng Diệu Hàm và Ngu Ngưng Ninh kinh dị liếc nhau, trăm miệng một lời hỏi: “Cậu muốn đi bình chọn sao?”

Hai người họ nói là muốn hiệu triệu tất cả bạn bè họ hàng bầu chọn cho Tô Lật, nhưng khi thấy dáng vẻ không mấy hứng thú với bình chọn hoa khôi thì vẫn chưa dám chắc có nên đẩy Tô Lật lên sân khấu hay không.

Ai biết chỉ mới ăn một bữa cơm với hiệu trưởng trở về lại cảm thấy hứng thú? Tình hình gì vậy?

Tô Lật không trả lời thẳng: “Tớ xem trước một chút.”

Các bài đăng về tuyển chọn hoa khôi của trường đã được đăng trên diễn đàn, Tả Thiến và Tô Lật đều có trên đó, thông tin cá nhân chi tiết bao gồm kết quả thi tuyển sinh đại học và một số giải thưởng cấp tỉnh và quốc gia, trước mắt chưa bắt đầu bỏ phiếu.

Vấn đề là… chọn hoa khôi không phải chỉ nhìn mặt sao?

Tô Lật nhấp vào trang chi tiết của từng ứng cử viên với vẻ mặt nghiêm nghị.

Những sinh viên có thể vào Đại học Nam Kinh đã là những sinh viên xuất sắc trong tất cả các sinh viên, thí sinh nào cũng đạt danh hiệu cấp tỉnh trên hai con số, Tô Lật lại là người kém nhất.

Khi cô học lớp mười và mười một là lúc cô quẫy vùng vui sướиɠ trong thế giới huyền môn kỳ lạ huyền bí, hoàn toàn không chú ý tới các cuộc thi ở trường.

Nếu không phải ông nội muốn cô thi vào đại học Nam Kinh, thì năm cuối cấp ba cô đã không vội vã tham gia các cuộc thi, vượt qua tiêu chuẩn tối thiểu để được nhận vào đại học Nam Kinh.