Tô Lật khẽ gật đầu, Ngu Ngưng Ninh chạy chậm về phía vị trí của bốn người, người cả lớp quây quần thành một vòng tròn, Tô Lật đứng ở giữa vòng tròn.
“Tôi tên là Tô Lật, biểu diễn ảo thuật cho mọi người xem nhé, có ai có chai nước khoáng chưa khui không? Mượn dùng một chút lát nữa sẽ mua trả lại bạn.”
Có một nam sinh hơi béo vội đưa tới: “Đây là nước lần giải lao trước tôi và các bạn khác đi siêu thị mua được.”
Cậu không cần phải trình bày!
“Cảm ơn!” Tô Lật mở nắp chai ra, dùng một phần nước để rửa tay, cô thính tai nghe được có người lầm bầm ‘Lãng phí’ ‘Đến mức nào’.
Cô vặn nắp chai lại, lúc này chai nước khoáng còn chín phần mười, khẽ động sẽ sóng sánh: “Mọi người nhìn rõ ràng bây giờ chai nước này là thể lỏng sóng sánh.”
Không có ai sẽ cố ý nhấn mạnh nước là ‘thể lỏng’, trừ trường hợp liên quan tới hai trạng thái khác của nước là thể rắn và thể khí.
Đồng bọn thông minh đã ý thức được gì đó, cảm thấy rất có khả năng, họ nhịn không được mở to hai mắt không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Tô Lật sử dụng động tác của một nhân viên pha chế rượu để tung chai nước khoáng, thể hiện thao tác của mình, sau đó mở nắp chai trước mặt mọi người và đổ nước vào lòng bàn tay.
Cũng không thấy trong tay cô có gì, bàn tay khẽ đóng khẽ mở, một viên băng lập phương lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, lại bị ngón tay của cô búng ra, bắn chính xác vào tay Đồng Diệu Hàm.
Lúc này mọi người mới hiểu rõ vì sao cô lại muốn một chai nước khoáng chưa khui, còn đặc biệt đổ ra rửa tay.
“Ôi, là băng thật này.” Đồng Diệu Hàm đang nóng, quả quyết ném vào trong miệng suýt nữa lạnh muốn rụng răng: “Shhh lạnh quá, sảng khoái, Tô Tô cho tớ thêm viên nữa đi.”
“Sao được hay vậy?”
“Giờ đến lượt chúng tôi!”
“Hoa khôi lớp, cô phải ban ơn mưa móc nhé!”
“Đúng thế đúng thế!”
Các bạn học tập thể không đồng ý, tính thế rất dữ dội, Tô Lật không tiện chỉ cho mỗi bạn cùng phòng của mình, cô cho mỗi người bao gồm cả huấn luyện viên một viên băng, cuối cùng còn lại một viên băng tròn hình cầu cho Đồng Diệu Hàm.
Đồng Diệu Hàm bưng viên băng to tròn quá mức mượt mà kia, vô cùng tò mò: “Tô Tô, sao cậu làm được vậy? Ảo thuật không thể tự dưng mà có, sao cậu lại làm ra được khối băng thế?”
Tô Lật cười không nói, làm sao cô làm từ không thành có được.
Một pháp thuật nho nhỏ đơn giản của huyền môn thôi.