Tô Lật cười cười: “Thể chất riêng.”
Cô cũng không nói láo, chính là ‘thể chất riêng’ này lại khác với thể chất của người bình thường.
Đồng Diệu Hàm hâm mộ, nước mắt muốn chảy khỏi khóe miệng: “Tô Tô, không phải cậu đông ấm hạ mát chứ?”
“Cũng gần như thế.” Tô Lật gật đầu.
“Điều hòa không khí hình người à.” Trang Tĩnh nhìn Tô Lật, trong ánh mắt toát ra ngôi sao nhỏ mang tên ‘tiết kiệm tiền’, làm cho Tô Lật nhìn mà bật cười.
Ngu Ngưng Ninh là lớp trưởng, thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ không quá thả lỏng, cô ấy nhìn thời gian biểu trên điện thoại rồi nói với các bạn cùng phòng: “Đợi đến lúc nghỉ ngơi lần nữa tớ sẽ tổ chức cho mọi người giới thiệu lẫn nhau, còn phải có tiết mục.”
Đồng Diệu Hàm nghe xong đã cảm thấy không ổn: “Cũng không phải là rất quen thuộc, trừ khi quen thân hoặc hướng ngoại, bình thường sẽ không ai muốn đâu? Ninh Ninh, không phải cậu định làm mẫu đầu tiên đó chứ?”
“Chỉ là làm mẫu thì cũng thôi, tớ lo lắng nhất chính là tớ làm mẫu xong sau đó không có ai làm.” Ngu Ngưng Ninh thở dài một hơi thật sâu, ngay sau đó đáng thương nhìn ba người bạn cùng phòng: “Đều là chiến hữu chung một phòng ngủ, giúp một chút thôi nhé? Tớ mời các cậu ăn cơm.”
Tô Lật là người đầu tiên cho ý kiến: “Tớ muốn ăn đồ nướng.”
Đồng Diệu Hàm hơi do dự: “Ăn cơm thì dễ, nhưng mà biểu diễn tiết mục này… Nói nhảm được không vậy?”
Trang Tĩnh suy nghĩ rồi nói: “Tớ có thể kể chuyện cười lạnh.”
Ngu Ngưng Ninh bị cảm động, các bạn cùng phòng thật là nghĩa khí mà!
Mặc dù những tiết mục này nghe có vẻ không đáng tin cậy lắm.
Chờ đến lần nghỉ giải lao tiếp theo, cô ấy đứng ra tổ chức hoạt động: “Trời nam đất bắc, mọi người có thể trở thành bạn học chính là duyên phận, tự giới thiệu một chút để làm quen được không? Có tài nghệ gì thì cũng có thể biểu diễn một chút.”
“Được.” Đồng Diệu Hàm điên cuồng vỗ tay, đặc biệt cổ vũ, Tô Lật và Trang Tĩnh cũng vỗ tay theo, những người khác cũng thưa thớt vỗ tay cùng.
“Vậy đầu tiên hoa khôi của lớp chúng ta biểu diễn một cái đi.” Không biết là ai trong đám người nói một câu, sau đó đạt được rất nhiều sự tán thành của mọi người, tất cả mọi người bất giác nhìn về phía Tô Lật.
Ngu Ngưng Ninh vốn định tự mình làm mẫu, không ngờ mọi người sẽ đẩy Tô Lật lên, nhưng bây giờ tình hình đâm lao đành phải theo lao, không lên cũng không được.
Cô ấy khó xử nhìn Tô Lật, dùng ánh mắt hỏi thăm cô: Cậu được không?