“Có lẽ cô ta không thể hoặc không chấp nhận điều đó.”
“Và đó là lý do tại sao hôm nay chúng ta cần tìm chiếc điện thoại cũ của tớ. Và bất cứ thứ gì khác từ thời điểm đó sẽ giúp ích."
“Chúng ta sẽ tìm thấy thứ gì đó thôi.”
Điều mà Yên Vy chưa nói với cậu ấy là cô đã lén sử dụng mạng xã hội để thấy rằng Đình Đình đã hoàn thành xuất sắc việc biến mình thành nạn nhân. Tin tốt - nếu cô có thể gọi nó như vậy - là rất nhiều người cũng đang hoài nghi về những lời nói của cô ta. Nhiều thành viên cũ và đồng nghiệp trượt băng đã nhanh chóng đứng ra bảo vệ Yên Vy, nhưng nhiều người khác cũng thật sự sốc trước những gì Yên Vy đã làm và nói khi còn là một thiếu niên. Yên Vy biết rằng thời gian không còn nhiều nếu cô muốn cứu vãn danh tiếng của mình, nhưng khi cả hai tiến vào con đường dẫn đến nhà mẹ cô, tất cả sự lo lắng từng đợt ập đến với cô. Cô không chỉ phải đối phó với Đình Đình, mà giờ đây cô sẽ phải đối phó với mẹ mình trước.
“Sẽ ổn thôi,” Cam nói, vỗ vào vai cô khi họ bước lên những bậc thềm trước cửa. “Tớ sẽ làm mẹ cậu không chĩa hướng vào cậu.”
Yên Vy hít một hơi thật sâu cuối cùng trước khi với lấy tay nắm cửa. Cô mở cửa và gọi mẹ.
Đáp lại cô là sự im lặng. Xe của bà ấy vẫn còn ở sân trước, vì vậy bà ấy chỉ ở đâu đó quanh đây thôi.
“Có lẽ bà ấy đang ở bên ngoài,” Cam nói.
Phải. Bà ấy luôn quan tâm đến những bông hoa và khu vườn của mình hơn là đối với Yên Vy. Cô và Cam băng qua phòng khách và ra khỏi cửa hiên. Bà Lan đang ở góc sân, nhổ cỏ trong vườn rau của mình.
“Mẹ ơi,” Yên Vy gọi to.
Bà Lan nhảy dựng lên khi nghe thấy giọng nói của con gái mình. Bà đứng dậy và đi về phía họ, phủi bụi bẩn khỏi đôi găng tay làm vườn của mình, rồi ôm chầm lấy Cam. Bà không ôm đứa con gái của mình một cách nhiệt tình như thế bao giờ.
"Sao hai đứa lại đến đây?" Bà Lan hỏi.
“Con đang tự hỏi liệu mẹ có may mắn tìm được chiếc điện thoại cũ của con không. Có giấy tờ cũ nào không? Ghi chú chẳng hạn? Hoặc là lá thư nào đó?"
“Mẹ đã kiếm rồi, không thấy cái gì cả. Đó là lý do con tới đây đúng không? Con không tin tưởng mẹ?"
Yên Vy cố giữ một nụ cười dễ chịu trên khuôn mặt. "Không, ý con không phải như thế đâu. Chỉ là con biết chính xác những gì cần tìm, và Cam đã đề nghị giúp đỡ.”
"Được thôi. Muốn làm gì thì làm. Và mẹ thấy con cuối cùng cũng chịu cắt tóc rồi. Tuy nhiên, thật tệ khi con không có tóc mái. Con luôn trông đẹp hơn với tóc mái."
Yên Vy đã không để tóc mái kể từ khi cô ấy mười bốn tuổi.
Sau đó bà Lan chuyển sự chú ý sang Cam. “Con yêu, con có muốn uống gì không? Bác có thể làm cho con một bữa trưa nhanh thôi."
“Không sao đâu bác. Bữa trưa để sau đi. Có lẽ con nên giúp Yên Vy trước.”
“Nếu cần gì cứ gọi bác nhé” bà mỉm cười nói với cậu con trai “nuôi” của mình.
Yên Vy phớt lờ thái độ cư xử không công bằng đó và nắm lấy cánh tay của Cam.
“Hãy bắt đầu với căn phòng cũ của tớ.”
Cả hai đi cầu thang bộ lên tầng hai. Cánh cửa phòng ngủ của cô đã đóng, và khi mở nó ra, cô há hốc mồm. Căn phòng tràn ngập đồ đạc. Chủ yếu là đống quần áo và một số hộp xếp chồng lên nhau. Yên VY thậm chí không thể nhìn thấy chiếc giường đôi cũ của mình. Việc tích trữ đồ đạc nhiều đến mức mà mọi khoảng trống trong căn phòng đều không còn, việc đi lại trong căn phòng cũng hết sức khó khăn.
“Có rất nhiều thứ,” Cam nói, cậu đưa mắt quét khắp phòng.
“Bỏ quần áo sang một bên đi. Hãy bắt đầu với các hộp giấy, sau đó di chuyển đến tủ quần áo."
Hai giờ sau, họ không tìm được thứ gì quan trọng ngoài quần áo thời trung học của Yên Vy và những hộp đồ lặt vặt.
"Giờ thì sao?" Cam hỏi.
“Chúng ta sẽ xuống tầng hầm.”
Nơi đáng sợ nhất trong nhà. Ngay cả khi còn bé, Yên Vy hiếm khi mạo hiểm xuống đó. Nó đã trở thành một kho lưu trữ đồ nội thất cũ, quần áo cũ, đồ dùng bị hỏng hoặc không sử dụng, bát đĩa, khăn trải giường, và khi cha cô vẫn còn ở đây, nó còn chứa dụng cụ làm việc và sách của ông. Một thứ không bao giờ được lưu trữ chính là huy chương giải thưởng trượt băng của Yên Vy. Nếu Yên Vy không tự lấy và cất giữ chúng, chắc chúng đã biến mất từ
lâu. Bà Lan không thích giữ những thứ quan trọng của người khác. Đó là lý do tại sao bà ấy vứt bỏ tất cả đồ đạc của chồng mình ngay khi ông ấy bỏ đi. Nhưng quần áo của Yên VY từ trường cấp hai? Nó vẫn còn đó. Yên Vy không thể không tròn mắt trước chuyện đó.
Cô bật đèn tầng hầm và từ từ đi xuống cầu thang. Yên Vy nhăn mặt. Tầng hầm cũng không khác so với căn phòng cũ của cô là bao. Hộp giấy và hộp rác cùng với giá treo quần áo lung tung dưới sàn nhà. Trên chiếc bàn ăn bằng kính cũ kỹ mà họ đã không dùng đến từ khi cô còn là một đứa trẻ, là một chiếc máy làm bánh mì cũ, một nồi cơm điện, những chiếc xoong nồi nhiều kích cỡ không sử dụng được, và một số loại vỉ nướng. Tất cả đều là rác.
“Có lẽ chúng ta nên đề nghị chuyển những thứ này ra ngoài,” Cam gợi ý.
Yên Vy cười khúc khích. “Bà ấy sẽ không cho phép đâu. Bà ấy sẽ nói với là những thứ này vẫn còn sài tốt và sẽ sớm sửa được nó thôi. Vì vậy, đừng bận tâm."
Cam nhăn mặt. “Được rồi, vậy thì chúng ta nên tìm trong các thùng giấy.”
“Như cậu thấy đó, mẹ tớ không dán nhãn bất cứ thứ gì, vì vậy tất cả đều là một bí ẩn.”
“Tớ yêu những điều bí ẩn,” Cam nói với nụ cười méo xệch.