Hàng Xóm Là Tay Chơi Siêu Hạng

Chương 8

“Tớ thậm chí còn không biết từ khi nào tớ và cô ta ghét nhau nữa."

“Cậu trông nhút nhát nhưng lại dễ bắt chuyện và mọi người đều thích cậu. Tớ nghĩ điều đó làm cô ta cảm thấy ghen tị. Cô ta muốn trở thành ngôi sao, và mặc dù là một vận động viên trượt băng giỏi, nhưng cô ta không phải là chủ đề được nhiều người bàn tán hay tung hô. Có lẽ cậu và cô ta vô tình bị đặt lên bàn cân, và nó nghiêng về cậu"

“Đặc biệt cô ta cho rằng tớ đang trong mối quan hệ tình cảm với cậu.”

Yên Vy ngồi cạnh Cam và suy nghĩ. “Lúc đầu, một phần trong tớ muốn làm bạn với cô ta. Cô ta xinh đẹp và khá tài giỏi. Cha mẹ cô ta luôn có mặt ở mỗi trận đấu để xem cô ta biểu diễn, họ không ngừng cổ vũ. Tất cả đều khác xa với những gì tớ mong muốn ở gia đình. Và rồi có vẻ như cô ta lại để mắt đến tớ. Có lẽ cô ta cảm nhận được điểm yếu của tớ. Tớ không biết. Tớ ước mình chưa bao giờ gặp cô ta.”

Cam choàng tay qua người Yên Vy và xoa nhẹ vai cô. “Cậu sẽ vượt qua được chuyện này thôi. Tớ đã có một vài người sẽ đứng ra bảo vệ cậu. Và tớ đã cho John biết về điều đó. Ngay cả khi chúng ta không tìm thấy các email hoặc tin nhắn cũ, thì cũng không sao cả.”

"Cảm ơn vì đã đến. Tớ đã cảm thấy rất mệt mỏi và cô đơn, may là có cậu."

“Mạnh Quy đâu?”

“Anh ấy đang bận.”

Cô có thể cảm thấy Cam không vui. Cậu ấy đã ghét Mạnh Quy ngay từ lúc ban đầu họ gặp nhau. Cô có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt ánh xanh như nước biển của Cam. Cậu ấy chưa bao giờ nói xấu về anh ấy, nhưng cậu ấy cũng chưa bao giờ nói điều gì tốt đẹp. Liệu hôm nay có phải là ngày cậu ấy phá vỡ sự im lặng của mình?

“Vậy thì thật tốt khi tớ ở đây.”

Phải, cậu đúng là thứ cô cần.

---------------------------

Chuyến đi đến thành phố Châu mất chưa đầy hai giờ, nhưng Yên Vy có thể cảm thấy căng thẳng đang gia tăng. Rất may, Cam lái xe và dành phần lớn thời gian để nói về những khoảng thời gian hạnh phúc hồi đó. Vì lý do nào đó, cậu ấy cứ nhắc mãi về màn trình diễn huy chương vàng của họ ở Sochi, nơi đã giúp họ trở thành một trong những cặp trượt băng hay nhất mọi thời đại. Và mọi người đều cho rằng họ không chỉ là đối tác, một chiến lược mà John khăng khăng rằng họ phải tuân theo. Ông tuyên bố nó làm cho thương hiệu của họ có giá trị hơn. Yên Vy ghét phải nói dối người hâm mộ, nhưng John không cho cô quyền lựa chọn.

Cam cười nói: “Tay huấn luyện viên suýt gϊếŧ tớ khi ông ấy phát hiện tớ say xỉn trong phòng khách sạn vào sáng hôm sau."

“Cậu đã khiến cuộc sống của ông ấy trở nên rất khó khăn,” Yên Vy nói, nhẹ nhàng đấm vào tay Cam. “Tớ không biết bao nhiêu lần đã phải cầu xin ông ấy tiếp tục huấn luyện cho chúng ta.”

Cam trợn tròn mắt. “Ông ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng ta đâu. Chúng ta từng là nhà vô địch thế giới.”

“Nhưng ban đầu là vậy mà.”

“Ông ấy đã nhìn thấy tài năng của chúng ta từ trước rồi. Và tớ đã chứng minh bằng cách tiến bộ vượt bậc."

Cam không ngừng đùa giỡn ra vẻ mình ba hoa. Cậu ấy cũng làm việc chăm chỉ như cô, nhưng cậu ấy cũng là một kẻ ham chơi. Cam là người phóng khoáng trong khi Yên Vy là con mọt sách chính hiệu. Nếu cô thấy cậu đi chệch hướng, cô sẽ lập tức chỉnh đốn lại cậu ấy. Và nếu cậu ấy nghĩ rằng cô cần khoảng thời gian vui vẻ, cậu sẽ sẵn sàng lập kế hoạch trốn học cùng cô.

Nghĩ về huấn luyện viên cũ của họ khiến Yên Vy nghĩ đến Đình Đình.

“Đình Đình thực sự thích cậu,” Yên Vy nói.

“Còn tớ thì thực sự không thích cô ấy,” Cam cười khúc khích nói. “Cậu biết tớ mà, tớ luôn cố gắng hòa đồng với mọi người. Nên tớ cũng muốn nói chuyện vui vẻ với cô ấy. Cô ấy đôi khi rất xa cách nhưng đồng thời lại đi quá giới hạn. Nó thật lạ."

“Bây giờ hãy tưởng tượng cậu nằm trong danh sách bạn cặp cùng cô ta đi.”

Cam liếc nhìn Yên Vy một lúc trước khi lại nhìn ra đường. "Tớ biết. Tớ đã can thiệp rất nhiều. Có lẽ quá nhiều. Khi nó thực sự tồi tệ, tôi đã nói chuyện với huấn luyện viên về nó. Tôi tự hỏi liệu ông ấy có liên quan gì đến việc loại bỏ cô ta khỏi chương trình trượt băng hay không."

Điều này đã thu hút sự quan tâm của Yên Vy. “Tớ tưởng cô ta quá tuổi rồi.”

Cam hít một hơi thật chậm. “Cô ta chắc chắn không đủ tài năng để lọt vào Đội tuyển quốc gia một lần nữa, nhưng tớ khá chắc chắn rằng cô ta đã bị loại khỏi chương trình. Cô ta đã lừa dối rất nhiều người, và ngay khi ra đi, chuyện gì đã xảy ra với chúng ta nhớ không?”

Yên Vy há hốc mồm nhưng cô nhanh chóng ngậm miệng lại. “Chúng ta đã vô địch Quốc gia.”

Cam gật đầu. “Tớ tự hỏi liệu đó có phải là một lý do khác khiến cô ta tức giận không. Có thể cô ta nghĩ rằng chính cậu là người đá cô ta khỏi cuộc thi.”

“Ngay cả khi cô ta nghĩ vậy, cô ta sẽ không bao giờ đạt được mong muốn cả. Điều tốt nhất cô ta đã làm là, cái gì, vị trí thứ mười hai tại một giải Quốc gia? Cô ta hầu như không đủ điều kiện để tham gia giải Quốc gia. Thể lệ được đăng rõ trên trang chính thức mà."