Cứ thế, mỗi người một suy nghĩ, một hướng đi, người ung dung, kẻ suy tính, người bất hạnh, kẻ hận thù.
Lục Khải suốt một đêm không ngủ. Mệt mỏi bước ra khỏi căn phòng chằng chịt mảnh vỡ thủy tinh, anh đi thẳng ra xe và đến công ty, anh muốn lấy công việc để quên đi Hàn Tuyết Thư khỏi tâm trí anh.
Tại bệnh viện
Hàn Tuyết Thư vẫn hôn mê nằm trên giường bệnh, thân thể cô gầy gò Ốm yếu đến đáng thương. Cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, một người đàn ông bước vào, ngồi xuống cạnh Hàn Tuyết Thư, nắm lấy bàn tay của cô, anh lên tiếng:
"Tuyết Thư, chỉ có cách ấy anh mới có thể đưa em về bên anh. Tha lỗi cho anh".
Người đàn ông ấy chính là Lý Minh, nhìn ánh mắt ấy của anh, khó có thể nhìn ra được tính toán sắp tới. Hàn Tuyết Thư vẫn im lặng nằm ở đó, cô không biết được sẽ có bao nhiêu sóng gió sẽ đến với cô, bảo bảo của cô có thể bình yên mà chào đời được hay không khi tất cả mọi người xung quanh không một ai chào đón bảo bảo, không ngoại trừ cả bố ruột của con.
Tối hôm nay, mưa rơi tầm tã, sấm chớp ở ngoài lóe lên từng vệt sáng. Hàn Tuyết Thư vẫn hôn mê, một mình cô đơn nằm ở giường bệnh lạnh lẽo.
Cánh cửa phòng được đẩy mạnh ra, Lục Khải với gương mặt lạnh lẽo bước vào phòng, bước đến cạnh Hàn Tuyết Thư, cứ như vậy mà lại im lặng đứng nhìn cô từ trên cao xuống phía giường bệnh mà cô đang nằm, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, gương mặt nhợt nhạt, dây dợ quanh người. Một lát sau, anh cứ vậy im lặng đến rồi cũng lặng lẽ rời đi.
Tại biệt thự Lục gia.
Lục Khải lái xe trong màn đêm trở về, mưa vẫn rất lớn. Bây giờ đã là nửa đêm, trong nhà bây giờ đã không còn sáng đèn, mọi người đều đã đi ngủ. Ngồi trong xe, Lục Khải dường như lại không muốn bước vào ngôi nhà của mình. Nhắm mắt lại, nghĩ về thời gian trước, dù anh về sớm hay muộn, Hàn Tuyết Thư cũng đều đợi anh trở về mới đi ngủ. Chỉ là đến sau này, khi anh có Diêu Ánh Ngọc, cô mới thôi không xuất hiện hay lãng vãng trước mặt của anh nữa. Có lẽ, do cô đã quá thất vọng...
Nghĩ đến đây, Lục Khải mệt mỏi mở mắt, dừng lại dòng suy nghĩ của bản thân, mở cửa bước xuống xe rồi đi vào nhà. Cơn mưa lớn vẫn dai dẳng bên ngoài, Lục Khải vì thế mà cũng ướt một chút bên ngoài, thế nhưng mặc kệ mọi thứ, anh không vội vàng trở về phòng mình mà lại đi vào căn phòng ở cuối hành lang - chính là phòng của Hàn Tuyết Thư.
Căn phòng đã gọn gàng thay vì bừa bộn như ngày hôm qua. Trên giường cũng đã được thay chiếc gra mới, anh đi đến rồi ngồi xuống, trầm ngâm một lúc lâu nhưng không ai biết anh đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên, ánh mắt anh đảo qua phía sau chiếc đèn ngủ trên chiếc bàn cạnh bên giường của cô. Là một bức vẽ cô và anh trong lễ đường. Đây không phải là hình cưới của Hàn Tuyết Thư và anh hay sao? Bức hình cưới mà anh đã không cho phép treo lên tường mà lại để dưới gầm giường. Vậy bức hình này là do cô vẽ hay sao?
Cầm bức hình nhỏ nhắn đã được đóng khung cẩn thận trên tay, trong lòng Lục Khải lại xuất hiện nhiều cảm xúc. Anh dày vò cô để trả thù cô, vậy nhưng cô vẫn yêu anh, vẫn tình nguyện mang thai con của anh mà không hề cho anh biết.
"Hàn Tuyết Thư, tôi có thể buông tha cho cô, trả cô về với cuộc sống cũ của mình. Vậy nhưng, con của cô thì không được ra đời. Thứ nhất, cô đã nhẫn tâm hại chết Nhược Nhi, con cô sẽ phải gánh chịu tội lỗi mà cô đã gây ra. Thứ hai, con của tôi, không thể do người phụ nữ như cô sinh ra được". Lục Khải nhìn vào bức hình trên tay và nói.
Những lời mà Lục Khải nói ra lúc đó, cũng là lúc ở bệnh viện, Hàn Tuyết Thư mở mắt và tỉnh lại, tâm thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh, thế nhưng khoé mắt của cô đột nhiên lại chảy xuống 1 dòng lệ, chắc có lẽ là do "tâm tình tương thông" của hai người họ...
Sáng hôm sau...
Hàn Tuyết Thư đang được bác sĩ kiểm tra tổng quát lại, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ ân cần nói:
"Hiện tại cô vẫn còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh vận động mạnh sẽ khiến thai nhi ảnh hưởng lần nữa. Tâm lý có tốt thì sức khoẻ mới đi lên, cô chú ý cảm xúc mình một chút, đừng để bị xúc động mạnh". Hàn Tuyết Thư tay vẫn đặt ở bụng, chăm chú lắng nghe bác sĩ nói. Khi biết bảo bảo vẫn đang ở cạnh mình, cô rất mừng. Cảm nhận được một sinh linh bé bỏng đang lớn lên từng ngày trong cô, bất giác khoé môi Hàn Tuyết Thư lại mỉm cười hạnh phúc.
"Lục tổng đã yêu cầu cho cô xuất viện khi cô đang cấp cứu. Nhưng vì cô đang hôn mê nên chúng tôi đã giữ cô lại. Bây giờ cô đã tỉnh, vậy nên tôi sẽ để cô xuất viện theo ý của Lục tổng nhé".
Vị bác sĩ lại nói tiếp. Ông biết thế lực của Lục thị và sức nặng trong lời nói của Lục Khải. Vì bệnh viện, ông không thể làm trái đi những lời Lục Khải nói. Mặc dù với tình trạng hiện tại của Hàn Tuyết Thư là chưa nên xuất viện, nhưng đã để cô ở viện 2 ngày rồi, ông sợ Lục Khải sẽ không đủ sức kiên nhẫn với bệnh viện này và cả bản thân của ông nữa.
Hàn Tuyết Thư nghe thấy bác sĩ nói như vậy thì biết là sẽ không làm khác đi được.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xuất viện. Cảm ơn bác sĩ".
Trong lúc bác sĩ đang chuẩn bị rời đi, Hàn Tuyết Thư lại gọi bác sĩ lại.
"Chuyện tôi xuất viện, bác sĩ khoan báo với Lục Khải đã nhé, tôi nhờ bác sĩ ạ".
Việc trở về đâu cô vẫn chưa biết, về Lục gia ư? Cô không thể về lại đó nữa, cô sợ Lục Khải sẽ lại làm hại bảo bảo của cô. Ngày hôm đó là nỗi ám ảnh của cô, máu chảy rất nhiều, ánh mắt tàn nhẫn và những lời nói vô tình của Lục Khải khiến cô sợ hãi anh. Cô phải nhân cơ hội này, rời xa khỏi anh để bảo vệ bảo bảo. Nếu bây giờ để Lục Khải gặp cô, chắc chắn câu đầu tiên anh nói sẽ là bỏ con, cô không thể để điều đó xảy ra được, nhất định là không được...